Home > Khai Thị Niệm Phật
Văn Khuyên Niệm Phật Phóng Sanh
Đại Sư Vi Lâm Đạo Bái | Hòa Thượng Thích Minh Thành, Việt Dịch


Con người sống ở trên đời này một trăm năm có bao lâu. Một hơi thở không trở lại liền qua đời khác, muôn thứ chẳng đem được, chỉ có nghiệp theo mình. Ngay lúc ấy dù muốn niệm một câu Phật, nhưng có được chăng? Muốn thả một sinh mạng có được chăng?

Thế nên, hôm nay tôi khuyên khắp tất cả mọi người, không luận sang–hèn, giàu–nghèo, nam–nữ, già–trẻ đều có thể xoay đầu nhìn lại để thấu rõ điều này, rồi tranh thủ thời gian rảnh trong một ngày niệm Phật ba thời, giảm bớt những việc phù phiếm uổng phí hơi sức. Ngoài ra còn phải cứu sinh mạng lúc nguy ách, để làm chánh nhân Tịnh độ, gieo trồng hạt giống từ bi.

Bảo rằng niệm Phật, không phải niệm Phật nào khác, chính là niệm Phật A Di Đà ở thế giới Cực lạc. Do đức Phật ấy từ xa xưa đã phát thệ nguyện lớn, thâu nhận những chúng sinh niệm Phật vãng sinh Tịnh độ.

 Phóng sinh, chẳng phải thả sinh mạng nào khác, đó chính là thả sinh mạng lục thân quyến thuộc nhiều đời của chính mình. Bởi vì chúng từ xa xưa đến nay đã từng cùng ta làm cha con, thân quyến, chỉ vì thay hình đổi dạng, nghiệp báo khác nhau nên không còn nhận ra nhau nữa.

Vì sao biết như thế?

 Kinh A Di Đà nói:

“Từ đây qua phương Tây cách mười muôn ức cõi Phật, có thế giới tên là Cực lạc. Đức Phật ấy hiệu là A Di Đà, hiện nay đang thuyết pháp… Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhơn nghe nói về Phật A Di Đà liền chấp trì danh hiệu. Hoặc một ngày, hoặc hai ngày, hoặc ba ngày, hoặc bốn ngày, hoặc năm ngày, hoặc sáu ngày, cho đến bảy ngày nhất tâm không loạn, thì người ấy lúc sắp lâm chung, tâm không điên đảo liền được vãng sinh cõi nước Cực lạc của Phật A Di Đà”.

Kinh Quán Vô Lượng Thọ nói:

“Nếu có chúng sinh có thể chí tâm niệm Phật không dứt, đầy đủ mười niệm xưng Nam Mô A Di Đà Phật. Do xưng niệm danh hiệu Phật, nên trong mỗi niệm, mỗi niệm diệt trừ tội nặng của sự sinh–tử trong tám mươi ức kiếp. Lúc mạng chung, thấy hoa sen vàng giống như mặt trời ở trước mặt, chỉ trong khoảnh khắc liền được sinh về thế giới Cực lạc”.

Kinh Lăng Nghiêm nói:

“Nhớ Phật, niệm Phật trong hiện tại, thì tương lai nhất định thấy Phật”.
Như những lời nói trong ba bộ Kinh trên, há chẳng phải là sự minh chứng của việc niệm Phật A Di Đà vãng sinh Tịnh độ hay sao?

Kinh Hoa Nghiêm nói:

“Đối với tất cả chúng sinh có mạng sống, nên thường phát sinh lòng từ bi lợi ích, chẳng có tâm ác làm hại chúng sinh. Huống gì đối với chúng sinh lại khởi tư tưởng cố ý sát hại” .

Kinh Lăng Già nói:

“Có vô lượng lý do không nên ăn thịt. Vì tất cả chúng sinh từ xưa đến nay do nhân duyên thường làm thân quyến của ta. Do là người thân, vì thế không nên ăn thịt”.

Kinh Phạm Võng nói:

“Vì lòng từ bi, nên thực hành phóng sinh. Phải suy nghĩ thế này: “Tất cả người nam là cha ta; tất cả người nữ là mẹ ta, ta đời đời kiếp kiếp đều từ họ thọ sinh. Vì vậy chúng sinh trong sáu nẻo đều là cha mẹ của ta. Nếu ta giết chúng để ăn tức là giết cha mẹ ta vậy”.

Như lời nói trong ba bộ Kinh trên, lẽ nào chẳng phải là sự minh chứng của việc phóng sinh, chính là thả quyến thuộc nhiều đời của mình hay sao?

Bậc cao đức ngày xưa bảo rằng: “Lời Phật nói không tin, vậy lời ai đáng tin? Đạo làm người mà không tu, thì tu đạo gì?”.

Nay đã được sinh trong loài người, đã được nghe lời Phật nói mà không tin, không tu, thì tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa? 

Sự xấu kém và tốt đẹp giữa Ta bà và Tịnh độ; tội–phước và nhân–quả của việc sát sinh cùng phóng sinh, đều được ghi chép rộng rãi trong Kinh điển rồi, nên không cần phải nói nhiều ở đây.

Mong những bậc cao minh nên tự xem rộng, để chuyển hóa những người chưa tin. Nếu làm được như thế thì công đức vô lượng!

THƠ KỆ

KỆ KHUYÊN NIỆM PHẬT CỦA HÒA THƯỢNG THIỆN ĐẠO

Da mồi tóc bạc lần lần
Lụm cụm bước run mấy chốc
Dẫu sang vàng ngọc đầy nhà
Vẫn khổ suy già, bệnh tật
Ví hưởng khoái lạc nghìn muôn
Đâu khỏi vô thường chết mất
Duy có đường tắt tu hành
Chỉ niệm A Di Đà Phật!

DIỄN KỆ KHUYÊN NIỆM PHẬT

CỦA HÒA THƯỢNG THIỆN ĐẠO
(Mỗi câu thành một bài thơ)

Da mồi tóc bạc lần lần
Thời gian âm thầm thôi thúc
Thấy người già cả xót thương
Chẳng biết quán sát thân mình
Phải rõ thân này chẳng thật
Tựa như bọt nước trôi sông
Khuyên người kịp thời niệm Phật
Đừng đợi đến khi già yếu.
*
Lụm cụm bước run mấy chốc
Chẳng còn đi xa được nữa
Nhớ lại năm xưa mạnh khỏe
Luống uổng long đong cả đời
Chưa từng đạp trên đất thật
Nào biết tỉnh xét lại mình
Khuyên người kịp thời niệm Phật.
Dẫu sang vàng ngọc đầy nhà
Ngày đêm lo lắng tính toan
Một mai nhắm mắt xuôi tay
Đều do người khác làm chủ
Quên mất kho báu nhà mình
Đuổi theo ngói gạch kẻ khác
Khuyên người dốc lòng niệm Phật
Tây phương chính thật đất báu.
*
Vẫn khổ suy già, bệnh tật
Trên đời khó kẻ tin được
Chỉ cậy sức mình mạnh mẽ
Nào xét già bệnh theo chân
Một mai triền miên giường bệnh
Tám khổ nung nấu đốt thiêu
Khuyên người gắng sức niệm Phật
Vào thẳng thai sen gởi chất.
*
Ví hưởng khoái lạc nghìn muôn
Đâu biết vui là nhân khổ
Thân này chỉ toàn nghiệp tội
Muôn kiếp đâu khỏi trầm luân
Thiện–ác, U minh có sổ
Tên tuổi đều ghi rõ ràng
Khuyên người một lòng niệm Phật
Ánh tuệ xua tan tình mê.
*
Đâu khỏi vô thường chết mất
Một hôm buông hết muôn thứ
Chỉ lấy mảnh đất non xanh
Xương trắng vùi sâu nơi đó
Không một vật gì là ta
Chẳng đem theo được mảy may
Khuyên người lo niệm Phật trước
Gốc sen vun bồi chắc sâu.
*
Duy có đường tắt tu hành
Một ngày hơn cả muôn đời
Chỉ quí hạnh nguyện nơi người
Cũng nhờ ánh sáng của Phật
Chánh định thường luôn thành tựu
Tội lỗi mỗi niệm băng tan
Khuyên người tín tâm niệm Phâït
Đài sen thượng phẩm nêu danh.
*
Chỉ niệm A Di Đà Phật
Chẳng cần tìm pháp môn khác
Ngay đây chuyển phàm thành Thánh
Giống như cá chép hóa rồng
Câu câu liên tục không dứt
Chữ chữ gương soi chẳng mờ
Muốn được thấy Phật liền thấy
Thôi bàn Tịnh độ–Ta bà.

KỆ KHUYÊN NIỆM PHẬT

Ở nơi ba cõi thôi cất bước
Đài sen chín phẩm thích nêu danh
Sau này buông tay về lối tắt
Mới tin không sinh–không chẳng sinh.
*
Lối tắt tu hành, duy niệm Phật
Sáu căn đều nhiếp, một tâm minh
Ta bà chuyển đổi thành An Dưỡng
Lửa rực, đầm trong, sen nở xinh.
*
Sinh–tử luân hồi không ngày dứt
Chuyên lòng niệm Phật hướng Tây phương
Mắt thấy Di Đà, nghe diệu pháp
Quả Bồ đề chín ngọt ngào hương.
*
Biển khổ rộng sâu vạn sóng trào
Nhiều đời chìm đắm biết làm sao?
Khuyên anh niệm Phật về An Dưỡng
Bờ kia cất bước thảnh thơi ca.
*
Ba cõi không an đừng lưu trú
Tây phương có lối hãy quay về
Một lòng không loạn, trì danh hiệu
Mỗi bước lửa hồng, sen nở hoa.
*
Cực lạc nơi lòng khác người xa
Hoa sen mỗi bước xuất hiện ra
Thanh tịnh, không nhiễm một trần nhỏ
Chớ hỏi ai là Phật Di Đà?
*
Khổ đau, bùi ngọt, không thế giới
Mờ mịt lăng xăng mộng thân–tâm
Chúng sinh cực khổ ai cứu độ?
Chỉ có Di Đà nguyện lực thâm.
*
Sinh–tử, tử–sinh bao giờ dứt
Trôi nổi lênh đênh lúc nào dừng
Chẳng hay niệm Phật về quê cũ
Biển khổ thoát ra mới thật mừng.
*

Người chuyên niệm Phật, tâm thanh tịnh
Tịnh tâm niệm Phật, thân không bệnh
Chư Phật hoan hỷ giáng kiết tường
Gốc đạo vững chắc thường tinh tấn.
*
Người niệm Phật rồi, chán ngũ trược
Trôi nổi, đắm chìm không sao vượt
Tâm tâm luôn hướng cõi Tây phương
Người đi đường này sẽ đến được.
*
Người siêng niệm Phật ắt thành Phật
Thoát khỏi thai phàm đổi Thánh chất
Đất báu, hoa sen được hóa sinh
Trong ao tám đức thường tắm gội.
*
Người niệm Phật nhiều, dứt tham sân
Thấu rõ thân thế tựa phù vân
Không lưu, chẳng luyến, đâu ràng buộc
Tiêu diêu tự tại hợp Thiên chân.
*
Người luôn niệm Phật chí kiên cố
Tám gió khó động, Tu di vững
Nhà lửa ba cõi rực nơi nơi
Mỗi bước đạp trên vô sinh lộ.
*
Trong tâm niệm Phật, cảnh Phật hiện
Muôn pháp đều do tâm chuyển biến
Tâm này là Phật, không chi khác
Ví tợ soi gương thấy mặt mình.
*
Người trì niệm Phật nhiếp sáu căn
Không theo trần cảnh vọng lăng xăng
Tịnh niệm tiếp nối như chuỗi ngọc
Ngày đêm liên tục không cách ngăn.
*
Người niệm Phật hiệu rất tôn quí
Cùng chung ở với thượng thiện nhân
Chẳng phân nam–nữ, hiền–ngu nữa
Thấy được Di Đà, lên Bất thối.
Tánh Chân như vốn có
Chúng sinh với Phật đồng
Rỗng rang tâm tự ngộ
Như nhật chiếu trời trong.
Di Đà sức đại nguyện
Tin sâu chớ nghi ngờ
Nương theo Phật tu hành
Chắc chắn chứng Phật quả.
Mã Minh và Long Thọ
Quả thật là thầy ta
Thiền–Tịnh viên tu chứng
Đâu nhọc tìm lối khác.
Rất chán khổ Ta bà
Lo đời sau lầm lạc
Một lòng siêng niệm Phật
Gởi chất Bạch Liên hoa.
Lòng tin thường không thối
Phát nguyện mãi đời đời
Nhân duyên Bát nhã chín
Quả Bồ đề tự thành.
Toàn nhờ sức Bát nhã
Soi thấu tâm thế gian
Tâm tịnh, cõi Phật tịnh
Di Đà hạnh nguyện sâu.
Sinh–tử có lo sợ
Nên nương công đức Phâït
Ngay đây thấy Di Đà
Cần gì hỏi Di Lặc.

KHEN NGỢI BA VỊ THÁNH TÂY PHƯƠNG

Cúi lạy Tây phương Vô Lượng Thọ
Xa với tay vàng tiếp Ta bà
Chúng sinh độ hết mới dừng nghỉ
Mấy kẻ biết ơn thoát ái hà.
Cúi lạy Tây phương Quán Thế Âm
Độ sinh bi nguyện thật rộng sâu
Đem giọt nước Cam lồ trong mát
Lắng dịu lòng nóng bức thế gian.
Cúi lạy Tây phương Đại Thế Chí
Trên đảnh bình báu phóng quang minh
Dẫn người niệm Phật về Tịnh độ
Liền ngộ không sinh, không chẳng sinh.

Trích từ: Tịnh Độ Chỉ Quyết


Kinh Sách Liên Quan