Muốn quyết định sanh về Tây Phương nếu đủ hai hạnh, sẽ nhất định được sanh về đó:
1. Một là hạnh Chán Lìa: Từ vô thỉ đến nay, phàm phu bị ngũ dục trói buộc, luân hồi ngũ đạo, chịu đủ các khổ, chẳng khởi tâm chán lìa ngũ dục, chưa từng có thuở thoát ra. Vì thế, thường quán thân này bất tịnh, hôi thối, nhơ bẩn, chỉ khổ, không vui, sanh lòng chán lìa sâu xa. Ví dù chưa dứt ngay chuyện mây mưa thì cũng dần dần sanh chán. Thực hành bảy thứ Bất Tịnh Quán thì sẽ sanh lòng chán lìa sâu xa những cảnh giới yêu thích, thân thể nam, nữ v.v… Nếu có thể thường quán bất tịnh như thế, phiền não dâm dục sẽ dần dần giảm thiểu. Lại thực hành các phép quán Thập Tưởng như kinh đã giảng rộng. Lại còn phát nguyện, nguyện ta vĩnh viễn xa lìa tam giới tạp thực, hôi thối, nhơ bẩn, máu mủ bất tịnh, đắm đuối trong ngũ dục, thân thể nam nữ, nguyện được Tịnh Ðộ Pháp Tánh Sanh Thân. Ðấy là hạnh Chán Lìa.
2. Hai là hạnh Hân Nguyện. [Hạnh Hân Nguyện] lại gồm hai điều:
2.1. Một là trước hết phải hiểu rõ cầu sanh Tịnh Ðộ là vì muốn dẹp khổ cho hết thảy chúng sanh, liền tự suy nghĩ: Ta nay không có sức cứu khổ chúng sanh; vì thế, cầu sanh Tịnh Ðộ, thân cận chư Phật. Nếu chứng Vô Sanh Nhẫn thì mới có thể cứu khổ chúng sanh đời ác.
2.2. Hai là quán những sự trang nghiêm trong cõi Tịnh Ðộ kia, tâm thích thú nguyện cầu, thường hành Niệm Phật Tam-muội, và thí, giới, tu v.v… hết thảy các thiện hạnh đều hồi thí hết thảy chúng sanh, cùng sanh về cõi kia, quyết định được vãng sanh. Ðấy là Hân Nguyện Môn.
Nhận định:
Từng nghe cổ đức nói: “Nếu ai vào lúc lâm chung có chút tình thức nghĩ đến thế giới Sa Bà dù bằng hạt cải, sẽ trọn chẳng thể sanh về Tịnh Ðộ”. Ðại Sư là hậu thân của Phật Thích Ca, chỉ dạy hai môn Ưa, Chán, thật là cách đối trị khéo léo. Xin hãy tin Sa Bà là khổ, Tịnh Ðộ đáng quay về. Ưa chán quyết liệt thì lúc lâm chung sẽ tự chẳng còn tơ hào tình thức nghĩ đến thân hay thế giới này mà chướng ngại vãng sanh.