Ðại sư Cụ Hạnh Nhật Biện thời Dân Quốc, người huyện Hội Lý ở Vân Nam. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải đi ở rể nhà họ Tăng ở Diêm Nguyên, sanh được hai con trai. Nhà nghèo, Ngài phải làm thuê cho chùa Chúc Thánh ở núi Kê Túc. Năm hai mươi mốt tuổi, Ngài dẫn cả nhà tám người xin xuất gia, thọ Cụ Túc.
Hòa Thượng Hư Vân dạy Ngài tu pháp môn Niệm Phật Cầu Sanh Tịnh Ðộ. Ngài bèn dứt bỏ các duyên, nhất tâm hệ niệm. Ngài tai điếc, mặt mũi xấu xí, không biết chữ, ngày trồng rau, đêm lễ bái, niệm Quán Thế Âm Bồ Tát. Rảnh rỗi thì tập tịnh tọa, học khóa tụng và các kinh điển, tự siêng gắng hết sức. Sư vừa đi tham bái tứ đại danh sơn trở về đất Ðiền (Vân Nam), gặp lúc ngài Hư Vân trùng hưng chùa Vân Thê, hỏi:
- Thầy đã đi thăm quyến thuộc chưa?
Sư thưa:
- Con chẳng bận tâm đến họ.
Hòa Thượng lại hỏi:
- Thầy tính làm gì?
Thưa:
- Những việc nặng nhọc nhất không ai chịu nổi, con sẽ gánh vác.
Phàm là những việc nặng như đắp tường, lợp nhà, trồng rau, trồng cây, vác đá, đào đất, quét tước, nấu nướng, Ngài đều làm không lúc nào ngơi tay, nhưng không một khắc nào để câu niệm Phật bị gián đoạn.
Khi đêm xuống, vào lúc chỉ tịnh, Ngài bèn lễ các kinh Kim Cang, Dược Sư, các kinh Tịnh Ðộ; cứ một chữ là một lạy. Tảng sáng, hồng chung vừa gióng, đã lên điện tham dự khóa tụng như thường, chưa hề ngủ nghỉ. Ngài tự vá áo, hoặc chằm vá áo giùm bạn đồng tham, mỗi một mũi kim là một câu Phật hiệu.
Trong kỳ hạn kết giới, được thỉnh làm Tôn Chứng, Ngài bèn bán hết y, mền, đồ dùng để thiết trai cúng dường đại chúng. Hỏi Ngài sẽ đi đâu, chỉ cười không nói. Giới đàn hoàn tất, Ngài ngầm lên điện sau cùng, ngồi xếp bằng, hướng về Tây niệm Phật, dùng lửa tự thiêu, thọ ba mươi sáu tuổi. Hình trạng vẫn như lúc sống, mùi hương lạ lan tận ra xa. Ðại chúng tranh nhau đến xem, vừa đánh khánh, di thể của Ngài chợt sụp xuống, hóa thành tro. (theo Hư Vân Hòa Thượng Niên Phổ)
Nhận định:
Một chữ chẳng biết, nhưng lúc làm công việc nặng nhọc chưa hề gián đoạn niệm Phật. Chúng ta là những kẻ biết chữ đọc được sách, nếu cứ lơi là để uổng phí ngày tháng trôi qua, há chẳng biết thẹn hay chăng?
Nhưng tự thiêu là chưa đắc tam muội. Chớ nên manh nha vọng niệm như vậy để khỏi bị ma dựa phát cuồng, vĩnh viễn đọa trong ác đạo!