Phàm tất cả sự việc có nhân ắt có quả, định luật nhân quả không sai tơ hào nào cả. Cũng giống như trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, tuyệt không có cái đạo lý trồng dưa được đậu, trồng đậu được dưa. Người mong muốn vãng sanh Cực lạc thế giới cũng như thế, trồng cái nhân niệm Phật thì được cái quả vãng sanh Tây phương, tự mình không gieo trồng nhân Phật, dù có thiện tri thức trợ niệm cũng không nương nhờ được, lúc vãng sanh đến, phát sanh chướng ngại, tạm đưa ra một sự thật để chứng minh:
Vào 18 năm trước, vị liên hữu Vạn Trương Bội Hoàn, chúng tôi đều gọi bà là Vạn sư huynh, nói với tôi: Có một vị đồng hương ở Đông bắc, đã hơn tám mươi tuổi, thọ mạng sắp hết, thỉnh người giúp đỡ trợ niệm. Tôi liền hỏi bà ta: “Người này lúc bình thường có tin Phật, niệm Phật không?”. Vạn sư huynh nói: “Không có, nhưng ông ta khi trước từng làm lãnh tụ hội đạo đức Vạn quốc, tôi khuyên ông ta niệm Phật là tìm được nơi trở về an ổn, là vãng sanh Tây phương, ông ta mới biết được điều tốt đẹp của Tây phương, nên mới muốn thỉnh người trợ niệm, xin sư tỷ giúp cho tìm mấy vị liên hữu ngày mai đến trợ niệm”. Sáng sớm hôm sau, tôi hẹn ba vị liên hữu cùng với Vạn sư huynh đồng đi. Ông ta ở một căn nhà nhỏ phía sau công viên. Vừa nhìn ông lão đó, thấy ông râu tóc bạc phơ và mặc một bộ đồ trắng nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, bên mình chỉ còn một bà vợ già, chúng tôi liền bắt đầu lục tự hồng danh cứ thế niệm mãi, niệm đến trưa Vạn sư huynh liền dẫn chúng tôi về nhà, thành ý chiêu đãi ngọ trai, sau giờ ngọ lại đi niệm, niệm đến tối mới nghỉ.
Ngày hôm sau Vạn sư huynh lại đến nói: “Lâm sư huynh (Lâm Khán Trị), ông lão hôm qua chúng ta niệm cho nghe danh hiệu Phật một ngày, bây giờ đã tỉnh táo, tự trong tâm ông ta cũng đã biết niệm rồi, lại còn nói trưa ngày mai Phật A Di Đà sẽ đến tiếp dẫn, quyết định là 12 giờ sẽ đi, xin sư huynh sáng mai hẹn nhiều nhiều vị liên hữu đến nhà ông ta niệm Phật, đưa ông ta vãng sanh Tây phương, được không ạ?”. Tôi lập tức nhận lời, do vì lòng hiếu kỳ thúc đẩy, tôi liền đến tuyên truyền với các vị liên hữu nói ông ta biết trước giờ đi, mời hẹn ngày mai đi trợ niệm, để xem tướng lành vãng sanh Tây phương của ông ta.
Qua ngày kế, trước giờ ngọ (10 giờ), hơn mười vị liên hữu, nhứt tâm nhứt ý trợ niệm cho ông ta, và cầu nguyện Phật A Di Đà từ bi tiếp dẫn ông lão này vãng sanh Tây phương Cực lạc thế giới. Vạn sư huynh cũng thắp hương không ngớt cầu nguyện khấn vái, mọi người đều dụng tâm thành khẩn như thế trợ niệm. Lúc đó ông lão này mặc một bộ đồ trắng, đắp một miếng vải trắng, trạng thái ngủ mê, thở hổn hển mãi, đến 11 giờ bao nhiêu con mắt chăm chú nhìn, tiếng niệm Phật càng lớn; đến 11 giờ 50 phút, ông già đó bỗng nhiên tỉnh dậy mở miệng hỏi người hầu nam ở bên mình rằng: “Bây giờ là mấy giờ?”. Người hầu nam đó đáp rằng: “11 giờ 50 phút” Ông lão mặt mày hớn hở, nói một cách sung sướng nhẹ nhàng: “Còn 10 phút nữa Phật A Di Đà đến đón tôi đi rồi!”. Vừa nói ông ta vừa đảo mắt nhìn một vòng bày tỏ rất cám ơn mọi người đã vì ông ta niệm Phật.
Ai có ngờ được trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc và phân biệt Thánh phàm này lại xẩy ra chướng ngại. Đang lúc chúng tôi nhứt tâm niệm Phật, thì người hầu nam kia đi lấy một vật trong đống giấy tờ đã được chuẩn bị xong, rất nhanh nhẹn đốt trước mặt ông già, trong nháy mắt đã đốt xong. Bà vợ già của ông như giựt mình, không kềm được lòng, bước xông lên vội vàng đưa tay ra sờ sờ mặt của chồng bà, vừa khóc vừa nói: “Ông đi Tây phương bỏ tôi ở lại một mình, phải sống thế nào đây?”. Vạn sư huynh lập tức ngăn bà ta lại nói: “Tôi đã dặn với bà rồi, lúc ông sắp vãng sanh, bà không được khóc lóc lưu luyến, hoặc là động đến mình ông ta, bà quên rồi sao?”. Đúng ngay lúc 12 giờ, ông lão mở to mắt ra nói: “Thưa Phật A Di Đà, tôi không đi Tây phương nữa đâu, do vì nếu tôi đi Tây phương, để bà bạn tôi ở lại có một mình thì làm sao? Cho nên tôi không đi nữa!”. Lúc đó các vị liên hữu vẫn cứ gắng sức niệm nhưng cũng không sao chuyển được ông ta! Mặc dù rất là thất vọng, cũng tiếp tục niệm hơn nửa giờ nữa, lúc đó nhìn xem ông lão nói năng lộn xộn, trạng thái tinh thần đã trở nên rối loạn không còn rõ ràng nữa! Ai cũng tội nghiệp cho ông ta, tiếc than cho ông ta, rồi ai về nhà nấy.
Đêm đó khoảng hơn 10 giờ, Vạn sư huynh lại đến nhà tôi kêu tôi đi niệm Phật cho ông ta, tôi hỏi: “Ông ta sao rồi?”. Bà nói: “Tâm thần tán loạn, sức khỏe biến đổi xấu, đại khái có dáng rất đau khổ, nhưng ông ta vẫn còn rất hy vọng nghe người niệm Phật”. Tôi liền lại cùng Vạn sư huynh đi đến nhà ông lão, vào cửa liền nhìn thấy ông lão đang khạc ra máu và dùng tay móc trong miệng ra máu từng cục từng cục, làm dơ đầy giường vết máu tanh. Tôi và Vạn sư huynh hai người lập tức lại niệm Phật to tiếng lên, niệm đến hơn 11 giờ, thấy ông ta cứ mê mờ, không còn cách nào liền trở về nhà. Khi trời chưa sáng thì ông ta vẫn cứ mờ mờ mịt mịt như thế về âm phủ!
Trong kinh nói: Thân người khó được, thiện hữu tri thức khó gặp. Ông lão này thân người khó được, đã được lại trường thọ, càng khó được hơn là sự nhiệt tâm chỉ dạy của thiện tri thức Vạn sư huynh. Nhưng cái điều không may nhất là cái khoảnh khắc giáp giới giữa Thánh nhơn và phàm phu, lại bị vợ không nghe lời dặn, khởi ra chướng ngại, tội nghiệp cho ông ta lại bị trở vào chìm nổi trong luân hồi, đây cũng giống như: “Lúc bình thường không thắp hương, đến khi gặp chuyện ôm chân Phật cầu cứu”. Mặc dù lúc bình thường là người chánh nhân quân tử, đạo đức, tâm tốt thì tốt, nhưng chưa gieo nhân Phật thì đâu được quả Phật! Lấy như chuyện này có thể chứng minh.