Một lần nữa kể về một thanh niên Phật giáo, họ Dương tên là Nghĩa Hoàng, năm nay mười tám tuổi. Ba năm trước lúc tôi giảng “Lương Hoàng Bảo Sám” ở liên xã, do cậu học sinh Kim Tinh giới thiệu đến liên xã nghe giảng. Mỗi lần nghe những câu chuyện cảm ứng về niệm Phật thì cậu thanh niên Nghĩa Hoàng này về nhà đều kể lại một cách say sưa hứng thú cho ba mẹ và những bà con bạn bè hàng xóm nghe, và xin được sự đồng ý của ba mẹ thỉnh bức tượng Tây phương Tam Thánh lớn về lập bàn thờ phụng, mỗi sáng nhất định phải thành khẩn lễ bái niệm Phật xong mới đi làm.
Đây là sự việc của mùa hè năm ngoái, gần nhà của Nghĩa Hoàng có một nhà nọ dọn về quê ở làng Sa Lộc ở, bà chủ của nhà này đã được sự huân tập của Nghĩa Hoàng, hiểu được niệm một câu A Di Đà Phật có thể tiêu tai giải nguy, cho nên trong tàng thức đã gieo trồng hạt giống kim cang; nhưng trong nhà của bà từ chồng bà trở xuống mọi người đều không chịu niệm Phật. Chồng của bà làm thợ rèn trong một công xưởng ở Đài Trung. Có một hôm vì trong công xưởng có nhiều việc, ông chủ kêu ông ta về quê tìm mướn công nhân dẫn lên.
Ông này cũng là người hiền hậu siêng năng, tranh thủ lúc làm việc ca đêm xong liền ngồi chuyến xe 11 giờ đi về Sa Lộc, nhưng muốn về đến nhà, nhất định phải đi bộ một tiếng đồng hồ, lại phải đi qua một con đường sắt xuyên dọc theo bờ biển. Ông này đến Sa Lộc đã hơn 12 giờ muốn thuê taxi, xe đòi giá 20 đồng. Nhưng ông từ trước đến giờ rất hà tiện, không cam lòng tiêu xài 20 đồng, nên tự đi bộ về nhà. Lúc đi đến chỗ xa xa phía trước là con đường sắt thì nghe tiếng nỉ non khóc lóc của một người con gái, lúc đi đến gần đường sắt thì thấy cô gái đó khoảng mười sáu, mười bảy tuổi ngồi giữa đường sắt, cô gái này mặc đồ trắng, trên lưng mang một bao vải, ông này vội vàng đi qua thì cô gái ngồi giữa đường sắt đó lại từ phía sau kêu theo không ngớt: “Chú ơi! Tôi muốn theo chú về nhà!”. Lúc đó ông này nghe tiếng kêu của cô gái đuổi theo càng lúc càng gần, không khỏi lông tóc dựng đứng, không biết yêu ma quỷ quái gì, quay mình lại xem thử một cái, thì thấy cô gái đó chỉ mặc có một chiếc áo lót, thấy ông quay lại nhìn cô ta mạnh bạo kéo áo cho lộ ngực ra. Ông sợ quá quay đầu lại phóng chạy riết về nhà, lúc kêu cửa đã hơn 1 giờ khuya.
Ông này chạy đến nhà hốt hoảng gõ cửa, vợ ông ta vừa mở cửa thấy chồng xông vào ngã trên ghế dựa hôn mê, bất tỉnh nhân sự lại còn thở gấp hổn hển. Bà vợ khôn ngoan cảm thấy việc này nhất định phải có duyên cớ gì đây, tức thời ngồi bên mình ông lớn tiếng niệm “A Di Đà Phật”, niệm chưa đến nửa tiếng đồng hồ, thần trí của chồng bà dần dần tỉnh lại, khi bình tâm tĩnh trí liền đem việc ở bên đường sắt nhìn thấy âm hồn nữ quỷ truy đuổi kêu réo kể lại cho vợ ông nghe.
Vợ ông nói: “Con người ông như vậy vừa hồ đồ vừa mê tín, bình thường trước ngực ông có đeo cái bùa bát quái gì đó có thể đuổi tà được mà! Nghĩa Hoàng dạy chúng ta niệm A Di Đà Phật, ông lại không tin, nếu như không phải sau khi về nhà, tôi cố sức niệm Phật, có lẽ đến giờ ông vẫn còn hôn mê chưa tỉnh nữa là!”.
Chuyện trên đây do cậu học sinh Nghĩa Hoàng kể với tôi. Tôi hỏi cậu ta: “Cái ông đó về sau thế nào?”. Cậu ta đáp “Bình an vô sự, sáng sớm ngày sau lại đến Đài Trung đi làm”.
Ba vị thanh niên trên đây có thể làm ra được công đức không thể nghĩ bàn như thế: Diệu Đường trợ niệm cho ông nội vãng sanh và khuyến độ được Kim Tinh học Phật. Kim Tinh do lòng hiếu, cảm được đức Quán Thế Âm Bồ Tát trị khỏi được bệnh cũ nhiều năm cho mẹ, lại khuyến độ thêm được Nghĩa Hoàng niệm Phật, tinh thần từ bi của Nghĩa Hoàng, khéo dẫn dắt cho bà hàng xóm niệm Phật, cứu được chồng bà ta được khỏi bị nữ quỷ chọc phá. Chả trách ông Lữ Mông Chánh phát nguyện “Người không tin Phật, không sanh nhà ta”. Có thể thấy được con em biết học Phật cũng có thể cảm hóa được người lớn. To lớn thay Phật pháp, thật không thể nghĩ bàn!