Skip Navigation LinksHome > Pháp Bảo > Khai Thị Phật Học > O-The-Gian-Cai-Dang-Quy-Trong-Nhat-La-Tinh-Than-Dang-Men-Tiec-Nhat-La-Thoi-Gian

Ở Thế Gian Cái Đáng Quý Trọng Nhất Là Tinh Thần Đáng Mến Tiếc Nhất Là Thời Gian
Pháp Sư Viên Nhân | Dịch Giả :Thượng Tọa Thích Quảng Ánh

Ở thế gian, cái đáng quý trọng nhất là tinh thần, đáng mến tiếc nhất là thời gian. Một niệm thanh tịnh là duyên khởi của Phật giới, một niệm nhiễm ô là sanh nhân vào chín cõi. Phàm động một niệm tức tạo chủng tử mười cõi, như thế há chẳng quý trọng ư? Một ngày đã trôi qua, mạng cũng theo đó mà giảm dần, một tấc thời gian tức một đoạn thọ mạng, như thế há chẳng mến tiếc ư? Nếu biết tinh thần là cái đáng quý trọng, chớ nên uổng phí, phải nên niệm niệm chấp trì danh hiệu Phật. Thời giờ chẳng để luống qua thì khắc khắc phải huân tu tịnh nghiệp. Ví như bỏ danh hiệu Phật mà tu Tam Thừa Thánh Hạnh, đó cũng là uổng phí tinh thần. Giống như dùng cây cung ngàn cân mà bắn loài chuột nhắt. Huống gì tạo nghiệp lục phàm sanh tử? Ví như bỏ Tịnh nghiệp mà giữ lấy Quyền Thừa Tiểu Quả, đó cũng là uổng phí thời gian. Giống như dùng hạt châu Như Ý mà đổi lấy một mảnh áo, một miếng cơm, huống gì giữ lấy quả trời người hữu lậu?

Quý trọng như thế, mến tiếc như thế thì tâm chuyên nhất mà Phật dễ cảm hiện, hạnh siêng năng mà đạo nghiệp dễ tinh chuyên. Nhất định được vãng sanh Tịnh Ðộ, tự thân thấy Đức Phật Di đà, tức thời thọ nhận khai thị, đối diện tuân phụng từ âm, diệu ngộ tự tâm, chứng đắc pháp giới. Kéo một niệm làm trường kiếp, rút một kiếp thành một niệm. Kiếp và niệm viên dung, được đại tự tại. Điều đó há chẳng phải đã thọ nhận được diệu quả từ sự quý trọng và mến tiếc ư?

Trích từ: Liên Trì Cảnh Sách
Báo Lỗi Đánh Dấu Đã Đọc

Thẻ

Kinh Sách Liên Quan

Thân Này Vô Thường Cảnh Vật Vô Thường
Đại Lão Hòa Thượng Thích Trí Tịnh

Kiếp Người Vô Thường Vinh Hoa Giả Tạm
Đại Lão Hòa Thượng Thích Ấn Quang

Đau Xót Nghĩ Tới Vô Thường
Pháp Sư Thích Tự Liễu

Phật Nói Kinh Vô Thường
Đời Đường Tam Tạng Pháp Sư Nghĩa Tịnh