Nay các vị Đại thiện nhân, hoặc nam nữ đã phát tâm tu hành, phải biết bắt đầu tu từ chỗ căn bản.
Sao gọi là căn bản?
Trung với quân vương, hiếu thảo với cha mẹ, tôn tính sư trưởng, thương yêu anh em, phân biệt vợ chồng, tin tưởng bạn bè, dạy bảo con cháu, hòa thuận tông tộc, phụng sự bậc có đạo đức, tha thứ cho người không hiểu biết, giữ gìn thành kính, siêng năng sám hối, phản tỉnh lỗi lầm của mình, nhẫn nhịn sự nhục mạ của người. Lấy vài việc này để ra sức thực hành mới gọi là bắt tay vào công phu, không đến nỗi chẳng biết đầu đuôi ra sao. Tu trì lâu dần, tiến thẳng đến địa vị Thánh Hiền, tự nhiên bước vào cõi Thánh.
Nay hoặc có người tu trì lại vì thành kính mà ở chỗ căn bản hoàn toàn không quan tâm đến, hoàn toàn chẳng chú trọng. Tôi e Thánh nhân Tam giáo quyết chẳng thâu nhận những người không chú trọng trung, hiếu, nhân, nghĩa.
Ơn của vua không luận là người làm quan hay chẳng làm quan; cha mẹ sư trưởng không luận là còn hay mất, không suy nghĩ làm sao báo đáp thì không được. Thế nên người phát tâm tu hành, chẳng luận công đức lớn nhỏ, chẳng luận trì tụng nhiều hay ít, thảy đều hồi hướng về quả Phật để báo đáp ân sâu của quân vương, song thân, sư trưởng.
Ngoài ra đối với anh em, vợ chồng, bạn bè, con cháu, tông tộc, cũng đều suy nghĩ làm thế nào để giáo hóa họ thành tựu tất cả quả lành.
Chỉ có cha mẹ là người sanh ta, nếu không sanh ra ta thì thân ta từ đâu mà có? Căn bản càng cấp thiết, sự báo đáp càng vội gấp. Cho nên nước nhà dùng hiếu sửa trị thiên hạ, vì vậy nói đổi hiếu có thể thành trung, tìm trung thần ở trong nhà hiếu sử.
Cha mẹ còn, sao lại được may mắn như thế? Cần phải dốc sức hiếu thảo phụng dưỡng. Khéo léo khuyên bảo cha mẹ thờ Phật, giúp cho cha mẹ nhất tâm niệm Phật, tương lai thành Phật mới thôi. Đó là người con đại hiếu trong pháp xuất thế.
Nếu cha mẹ đã mất thì thật là bất hạnh, cũng cần phải chuyên cần khẩn thiết vì cha mẹ mà tu trì niệm Phật, đọc tụng kinh điển Đại thừa, tha thiết cầu Phật tiếp dẫn cha mẹ vãng sanh Tịnh độ. Trọn đời như thế, mới có thể trọn đạo làm con.
Nếu không dụng tâm nơi đây, chỉ vì mình mà tu trì thì gọi là tu luyện đui mù, tôi e chỗ căn bản khiếm khuyết khó thành tựu sở nguyện, Kinh Thi nói: “Cành lá chưa có hạ mà gốc đã bị trốc, trái đã bị trừ sạch trước rồi”.
Nếu ở chỗ căn bản thật tâm thực hành siêng năng sám hối. Sám là ăn năn những tội lỗi đã qua. Hối là hối lỗi những lỗi lầm hiện tại. Gọi là có lỗi mà không sửa, đó là sai lầm; có lỗi mà biết sửa lỗi thì không gì tốt bằng. Nếu có thể sửa chữa sai lầm tức là việc lành rất lớn. Đức Phật từ bi luôn dũ lòng thương xót, lại hay phát tâm độ khắp cả chúng sanh đồng về Phật đạo, đồng thoát nẻo khổ luân hồi. Phù hợp với tâm Phật như bóng theo hình, nhất định thành Phật, đó gọi là làm thành chính mình thì có thể làm thành mọi vật, làm lợi ích cho người, chính là lợi ích cho bản thân.