Đối với người học Phật tu theo pháp môn trì danh niệm Phật, nói đến thế giới Cực Lạc, không nhiều thì ít có lẽ cũng đã biết qua kinh sách, điển hình là trong tập sách nhỏ này, chúng tôi cũng đã sơ lược trình bày về những điều này.
Tuy nhiên, thời gian gần đây, có những Phật tử đã thành thật thú nhận là họ rất hoang mang khi nghe một số băng giảng cho rằng cõi Cực Lạc là không có thật, do con người tưởng tượng ra và kinh A Di Đà cũng không phải do Phật thuyết. Chúng tôi nhận thấy đây là vấn đề hệ trọng trong Phật pháp, những nhận định sai lầm nêu trên là do tà kiến của một vài cá nhân, gây ảnh hưởng đến tín tâm và sự tu học của Phật tử. Chúng tôi rất lấy làm tiếc cho trường hợp này, đồng thời lưu tâm đến vấn đề hệ trọng của Phật pháp, nên trong tập sách nhỏ này, chúng tôi đã biên soạn thêm phần Chánh Kiến Tịnh Độ để phá nghi ngờ, ngộ nhận của quần chúng về việc niệm Phật cầu vãng sanh Tây Phương Cực Lạc. Nhân đây chúng tôi khẳng định với quý Phật tử là kinh A Di Đà cũng như các kinh Địa Tạng, kinh Pháp Hoa... là từ kim khẩu của Phật xuất ra. Những vị nào đưa ra nhận định trái với lẽ thật, trái với Phật pháp thì sẽ chịu quả báo tương xứng với ác nhân mình đã tạo.
Trong phần Chánh kiến Tịnh Độ, chúng tôi đã cố gắng trình bày những điểm cần thiết về pháp môn Tịnh Độ, với mong mỏi giúp cho quý Phật tử có thêm những kiến thức cơ bản về pháp môn Tịnh Độ, chúng tôi cũng rất mong, qua đó được chia sẻ với quý Phật tử những băn khoăn thắc mắc trong tâm thức bay lâu này về pháp môn Tịnh Độ, cũng trong chương này, chúng tôi đồng thời nêu lên một số điểm then chốt khi thực hành pháp môn Tịnh Độ, thiết nghĩ, người học Phật cần lưu ý điều này trong quá trình tu tập.
Để tránh đi sự ngộ nhận sai lầm của quần chúng về việc niệm Phật cầu vãng sanh Cực Lạc, chúng tôi xin nhường lời cho Hòa thượng Tịnh Không, một Pháp sư chân tu rất có uy tín, đã nói về vấn đề đó như sau: “Người niệm Phật đối với lời Phật dạy, nhất định không được hồi nghi. Phật giáo dạy người không nói dối. Nói dối là giới trọng của nhà Phật. Vậy Phật sao có thể nói dối chúng ta! Điều này tuyệt không thể có. Phật nói thế giới Cực Lạc ở phương Tây nhất định là chân thật. Nhất là trong thời đại khoa học phát triển ngày nay, con người đã phát hiện trong hư không có vô số tinh cầu, hiện tại chúng ta cũng thường nghe nói về người ngồi hành tinh xuất hiện, điều đó chứng tỏ lời Phật dạy là siêu việt. Chúng ta là người sống ở địa cầu, làm sao có thể biết được các tinh cầu khác có người sống hay không?
Thế giới Cực Lạc cũng không nằm ngồi những tinh cầu đó, đó là chúng ta dùng khoa học hiện đại để suy cứu. Nếu suy nghiệm một bước cao hơn cho dễ hiểu thì ngày nay khoa học đã công nhận trong không gian có nhiều từng lớp, nhiều chiều. Chúng ta cũng công nhận rằng, trong không gian, không những có ba chiều mà còn có không gian bốn chiều. Hiện tại, chúng ta đang sống trong không gian ba chiều, còn những người sống trong không gian bốn chiều giống như thần tiên. Khoa học đã chứng minh có ít nhất là một từng không gian rất lý thú, rất phù hợp với lời Phật dạy. Trong kinh Phật nói có mười pháp giới, do đó có thể biết, nhà Phật nói mười pháp giới so với danh từ không gian chỉ có khác nhau về tên gọi. Tầng không gian càng cao thì đời sống sinh hoạt lại càng thù thắng. Phật dạy không gian có tận hư không và biến khắp pháp giới. Khoa học tuy đã phát hiện ra điều này, song không thể biết nguồn gốc hình thành và bước đột phá cao hơn nữa. Kinh Phật dạy rất thấu triệt, mười pháp giới được hình từ đâu? Đều từ nơi vọng tưởng, phân biệt và chấp trước mà thành. Làm sao có thể đột phá được? Phải dùng công phu thiền định, chỉ có phương pháp này mới nhập thẳng vào được không gian vô hạn để đột phá, sau đó mới có thể thấy được chân tướng của vũ trụ nhân sinh, còn gọi là nhất chân pháp giới. Điều này, tương ứng với những khám phá của khoa học.
Khi nói đến việc vãng sanh của người tu theo pháp môn Tịnh Độ, có người hỏi tôi: “Cổ đức có nói “sinh thì quyết định sinh, đi thì không thật có”, như vậy cứu cánh là có vãng sanh hay không?”. Sinh thì quyết định sinh, mà đi thì thật không có. Vì sao không thật có? Vì chúng ta chẳng lìa pháp giới. Vì sao nói sinh thì quyết định sinh? Vì chỉ có không gian chuyển đổi. Chúng ta có thể dùng ví dụ về ti vi để cho dễ hiểu. Màn hình ti vi có thể hiện lên cảnh ở Đài Loan, ở Mỹ... Nhìn trên ti vi, chúng ta thấy có một người bước lên máy bay và bay sang Mỹ. Máy bay cất cánh bay đi, cảnh vật ở Mỹ hiện ra, như vậy người đó có đến Mỹ hay không? Nhất định là có đến, và người đó có ly khai hay không ly khai màn hình? Nói cách khác, việc ấy chỉ có thay đổi về tần số. Chúng ta hiện tại đang ở tần số của thế giới Ta Bà, tức thuộc phạm vi của địa cầu. Một khi tần số chuyển đổi thì tuy chúng ta vãng sanh về thế giới Cực Lạc song vẫn ở tại pháp giới. Cho nên, từ góc độ nhất chân pháp giới mà nói thì không có đi, nhưng từ ở góc độ vãng sanh mà nói thì chỉ là thay đổi tần số, đây là một sự thật. Trong mười pháp giới có mười tần số không giống nhau. Tuy không giống nhau về tần số, nhưng vẫn cùng trong một pháp giới, cũng như chỉ ở trên một màn hình nhưng vẫn không ly khai nó. Vậy, đối với sự thật chân tướng, chúng ta đã thể hội được bao nhiêu? Từ đây mới có thể biết, chúng ta có nên cầu sanh Tịnh Độ hay không? Nhất định chúng ta phải cầu sanh Tịnh Độ! Chỉ có sanh đến thế giới đó, chúng ta mới có thể đột phá tầng lớp vô hạn của không gian, điều này, khoa học ngày nay tuy hiện đại bao nhiêu, nhưng cũng không có phương pháp để đột phá. Nếu con người có thể đi vào không gian ba chiều, bốn chiều hay năm chiều đi nữa, hoặc có thể trở về quá khứ, vị lai đi nữa, song thực tế, các cõi trời Dục giới, Sắc giới hay Vô sắc giới cùng với cõi Ta Bà của chúng ta lại không giống nhau. Tại cảnh giới của họ, họ có thể biết được quá khứ, biết được vị lai và do vậy, họ có thể tùy ý tiến lui một cách thong dong tự tại. Cũng như, nếu muốn, họ có thể hóa thân ở đời quá khứ và ứng thân vào đời vị lai. Cho nên, kinh Phật nói là có vô lượng vô biên thế giới là vậy. Chính điều này, ngày nay khoa học đang công nhận đó là sự thật sau một quá trình dài chứng minh, khảo cứu. Tuy vậy, họ lại không biết dùng phương pháp gì để đột phá, để tiến nhập vào những thế giới đó. Phật pháp ngược lại, cao minh hơn khoa học rất nhiều, Phật pháp có thể tìm ra và biết được phương pháp để đột phá. Cho nên, chúng ta phải khẳng định thế giới Cực Lạc là một thế giới hiện thực, và việc cầu vãng sanh là tích cực chứ không phải tiêu cực như nhận định của người thế gian. Nếu chúng ta cho việc cầu vãng sanh là tiêu cực, là lánh xa với hiện thực thì thật ra chúng ta đã sai lầm, đã nhìn vấn đề một cách cạn cợt. Trong Kinh Vô Lượng Thọ, Phật đặc biệt nói kinh chẳng phải là tiểu thừa, mà là kinh đại thừa. Chẳng những kinh đại thừa mà còn là đại thừa trong các kinh đại thừa, nhất thừa trong các kinh nhất thừa nữa, là bổn kinh liễu nghĩa cứu cánh. Vì vậy, mười phương chư Phật đều tán thán, tất cả chư Phật đều hoằng dương, đó là sự thật không phải tránh xa hiện thực. Đến thế giới Cực Lạc chứ không phải đi thọ lạc, nếu chúng ta vẫn còn tâm niệm thọ lạc thì đó chỉ là vọng tưởng xa xôi. Điều kiện cần yếu để đến đó được là tâm chúng ta phải có thanh tịnh. Muốn tâm thanh tịnh, chúng ta có thể dùng phương pháp niệm Phật. Tâm có thanh tịnh rồi, chúng ta mới đủ tư cách để vãng sanh Tịnh Độ. Nếu tâm chưa thanh tịnh, vẫn còn vọng tưởng, phân biệt, chấp trước tồn tại thì dù một ngày chúng ta có niệm đến mười vạn câu Phật hiệu đi chăng nữa, cũng chẳng có lợi ích thiết thực gì. Cho nên, cổ nhân mới nói:
“Xem ra niệm Phật dễ mà không
Khẩu ý buông lung giữ chẳng đồng
Miệng niệm Di Đà tâm tán loạn
Dù cho khan cổ vẫn hồi công”.
Giống như học bài, chúng ta cần phải học đi học lại nhiều lần, học cho đến khi nào thành thục, nhuần nhuyễn thì kỳ thi mới có kết quả tốt. Cũng vậy, khi niệm Phật, chúng ta phải niệm đến nhất tâm bất loạn, đó là tiêu chuẩn căn bản mà kinh A Di Đà đã nêu, Muốn đạt được nhất tâm bất loạn, chúng ta phải dùng phương pháp trì danh niệm Phật. Phương pháp này, trong kinh Vô Lượng Thọ và kinh A Di Đà đều có đề xướng. Tây Phương Cực Lạc là trường học, tất cả chúng ta là học sinh, trì danh là môn học, được vãng sanh, thành Phật là sự nghiệp sau cùng. Thành Phật là gì? Là thành tựu trí tuệ viên mãn cứu cánh, là trí tuệ vô sở bất tri, vô sở bất năng. Thành tựu được rồi, sau đó chúng ta mới có đủ khả năng ở trong tận hư không pháp giới để trợ giúp tất cả chúng sinh, giúp họ phá trừ mê hoặc, đạt được giác ngộ, hiểu về chân tướng của vũ trụ và nhân sinh. Đó là một việc vô cùng ý nghĩa, lẽ nào lại tiêu cực sao?
Vì vậy, chúng ta nhất định phải niệm Phật cầu sanh Tây Phương Cực Lạc. Lời của Phật nói không hề dối gạt chúng sinh. Chẳng những Phật Thích Ca không nói dối mà mười phương tất cả chư Phật đều tán thán, hoằng dương. Vậy, chân thành khẩn thiết khuyên bảo và mong mỏi tất cả chúng ta phải nên tu tập, hành trì pháp môn Tịnh Độ. Đối với chúng ta, Phật có đòi hỏi điều kiện gì không? Phật tuyệt đối không cần chúng ta phải cung kính hay cúng dường Ngài. Lời Phật dạy không thể dối gạt người, nếu cho rằng Phật dối, tất nhiên chúng ta bị tâm bất thiện phát sinh”.