Home > Nhân Qủa Nghiệp Báo > Tam-Long-Doi-Vien
Tấm Lòng Đội Viên
Nhiều Tác Giả | Ni Sư Thích Nữ Hạnh Đoan, Việt Dịch


Năm ngoái tôi đảm nhiệm giảng dạy Ban Tiến Tu trong trường. Một học viên xem bài viết của tôi, hăng hái ngỏ ý muốn tham gia đội hành thiện.

Để hoạt động tiến triển hữu hiệu, bọn họ thành lập một đoàn thể lấy tên là “Đội nhân tâm”. Mỗi tháng hội viên đóng một hai trăm đồng cho đội trưởng. Mỗi tháng họ ráng hiến một ngàn đồng cho “Đội Xuân Phong Hoa Vũ” của tôi ra, còn tận dụng ngày nghĩ cuối tuần, cùng nhau đến các Dục ấu Viện thăm các em cô nhi. Ngoài việc tặng bánh kẹo, bút sách ra, có khi còn làm bánh cho các em ăn, sau đó kề chuyện, tổ chức trò chơi… khiến các em được hưởng tình người ấm áp vui vẻ.

Ngoài ra nếu như đội viên thấy láng giềng bị tai nạn xe cộ hoặc gặp rủi ro, vô phương sinh sống… cần giúp đỡ, thì sau khi điều tra hội sẽ lập tức hỗ trợ.

Đội trưởng có nhiệm vụ thông báo tình trạng thu chi mỗi tháng, ra kế hoạch hoạt động tiếp theo cho cả độl v.v… lập danh sách hồ sơ lý lịch có hình từng đội viên. Mọi người giữ liên lạc tốt, giao tình với nhau rất hậu.

Năm ngoái, trong thời gian nghỉ đông, Ban Tiến Tu này cùng hợp nhau một nhà. Mọi người cư xử thân thiết như chị em ruột thịt, nhiều đội viên còn kể những kinh nghiệm hay lạ cho nhau nghe

Một vị họ Bạch ở huyện Nam Đầu xã Tín Nghĩa, nói: – Từ lúc tham gia Đội Nhân Tâm rồi, tôi thường cảm thấy rất hạnh phúc, việc việc luôn thuận lợi, còn phát sinh một việc khiến tôi rất kinh ngạc. Đó chính là thượng cấp muốn đề bạt tồi làm hướng dẫn viên công sở, do chức này được đãi ngộ rất tốt, địa vị tương đối cao, nên nhiều người ước ao tranh giành.

Riêng hoàn cảnh tôi tự xét mình không đạt yêu cầu, nên chẳng bao giờ dám mơ đến, tôi cũng chẳng có tính ưa đút lót (đi cổng sau), vậy mà cấp trên lại bất kể, cứ khăng khăng nhất quyết cất nhắc tôi, khiến tôi cảm thấy thật vinh hạnh, bất ngờ và lạ lùng.

Còn cô họ Hoàng kể: Nhà cô ở Bành Hồ, lần này đến đây tham dự khóa học trong Ban Tiến Tu, nên bế theo con gái bốn tháng tuổi đến ở nhà anh nơi Đài Nam, nhờ bà ngoại trông chừng.

Hôm đó mồng 2 tết, cô đến Gia Nghĩa, vào lớp học, còn anh trai và chị dâu thỉ rủ nhau ra ngoài chơi.

Đến 6 giờ sáng khi anh chị cô đến hãng xe du lịch thì thấy người đi quá đông, vì vậy họ không lên xe, mà quay về nhà đợi ban tổ chức sắp xếp lại.

Khi bọn họ về đến nhà thì phát hiện bé gái con cô Hoàng đang nằm trên giường mặt trắng bệch, da phát ban đỏ, đo nhiệt xong, thấy sốt cao đến 42 độ. Anh cô lập tức thuê xe đem bé vào bệnh viện lớn, trên đường, họ không ngừng hô hấp nhân tạo để cấp cứu. Cuối cùng cũng giành được mạng sống cháu bé từ tay tử thần… Nếu như hôm đó, anh và chị dâu cô sáng sớm ra đi thuận lợi, còn trong nhà chỉ có một bà ngoại 70, tuổi già sức yếu, thiếu hiểu biết về cấp cứu, sẽ vô phương ứng phó với tình trạng khẩn cấp này, kết quả chắc chắn bi thảm hết biết. Nhưng lần đó cháu bé được cứu kịp thời, thật là may mắn vô cùng.

Điều khiến cô thập phần an ủi nữa là, dù hồi đó bé phát sốt rất nguy hiểm, nhưng đến nay đã mạnh khỏe, chẳng có di chứng gì đáng lo.Trải qua kinh nghiệm này, cô Hoàng cho rằng thường ngày nên làm nhiều việc thiện, rất có ích.

Còn Nữ trưởng đoàn họ Thái, một tối nọ cưỡi Honda ra ngoài, bỗng bị một xe khách tông vào khiến xe cô bị hư hỏng nặng, người bị văng tuốt vào lề đường, nhưng lạ lùng là cô thấy mình hầu như chưa từng bị té xuống, cũng không bị ngã trên đường, nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng.

Dù xe gây ra tai nạn đã lập tức chạy đi ngay (họ quá ác). Nhưng điều khiến cỏ cảm thấy an ủi là minh thật may trong cảnh rủi ro, toàn thân bình an vô sự, không hề bị thương tích gì, đây là một sự kỳ diệu khó giải thích.

Do đó, các đội viên không hẹn mà đồng cho rằng, mở rộng lòng nhân làm việc giúp người thật rất có ý nghĩa.

Hiện nay hội viên gia nhập đoàn, mỗi lúc càng tăng, công tác và thành quả ngày càng hiển hiện, khiến người ta cảm thấy rất an ủi.

Từ Ngữ Phật Học Trong: Tấm Lòng Đội Viên