Cổ nhân có kệ rằng: Tội nhược khởi thời, tương tâm sám. Tâm nhược vong thời, tội diệc vong. Tâm vong tội diệt lưỡng câu không. Thị tắc danh vi chân sám hối (Nếu lúc tội khởi, đem tâm sám. Tâm đã mất rồi, tội cũng tiêu. Tâm vong, tội mất, thảy đều không. Điều đó gọi là chân sám hối). Trì danh tới mức toàn bộ vọng niệm đều tiêu thì mới gọi là nhất tâm. Theo bài kệ, vọng tiêu tức là sám hối, Bồ Tát rủ lòng Từ, cho kẻ ấy được sửa lỗi, giống như pháp luật ân xá. Sau đấy, nếu chẳng sửa chữa, chừa lỗi, đối với những tội nghiệp còn sót lại, hễ gặp duyên thì vẫn bị khổ báo. Ân xá đã chẳng phải là cổ vũ, khích lệ phạm tội, sám hối được cứu, không gì chẳng hợp lý!