* Ông Hoàng Ðả Thiết đời Tống, người Ðàm Châu. sống bằng nghề rèn. Thấy du phương Tăng đi đến, ông mời vào, dâng trà. Thưa mình vốn dĩ nghèo khổ, cầu thầy chỉ dạy cách tu hành. Tăng liền dạy:
- Pháp môn Trì Danh chẳng tốn tiền, chẳng trở ngại làm lụng. Nếu suốt một đời trì niệm chẳng sai sót, lúc lâm chung, ắt Phật sẽ tiếp dẫn vãng sanh cõi Ngài, chẳng có các điều khổ, chỉ hưởng các sự vui!
Ông Hoàng mừng lắm, bèn tuân theo lời dạy tu hành. Mỗi lúc đập sắt, ông niệm Phật không ngớt tiếng. Vợ bảo:
- Rèn sắt đã khổ cực sẵn còn đèo thêm niệm Phật, có phải là càng khổ hơn nữa không?
Ông Hoàng đáp:
- Pháp này cực hảo! Hằng ngày ngồi bên lò thấy lửa nóng, nhưng niệm Phật chẳng thấy nóng. Ðập sắt thấy đau tay, nhưng niệm Phật rồi chẳng thấy đau nữa!
Mấy năm sau, một hôm, ông chợt tắm gội, thay áo, bảo vợ:
- Hôm nay, tôi phải về nhà đây!
Vợ đáp:
- Ðây không phải là nhà ông sao? Nhà ông ở chỗ nào cơ chứ?
Ðáp:
- Nhà tôi ở Tây Phương.
Vợ cười bảo:
- Vậy ông đi bình an nghe!
Ông bèn đập sắt, niệm Phật như thường. Lát sau, bèn nói kệ:
Binh binh, bang bang,
Luyện mãi thép bền,
Thái bình sắp đến
Ta về Tây Phương
Rồi cầm búa đứng yên mà mất, mặt chẳng đổi sắc. Mùi hương lạ ngào ngạt, thiên nhạc rền trời; ai nấy đều nghe. (theo Phật Tổ Thống Kỷ)
* Ông Lại Tường Lân thời Dân Quốc, người huyện Hưng Quốc, tỉnh Giang Tây; làm nghề nông, hay uống rượu. Năm ông ngoài sáu mươi tuổi, con trai chết sớm, ông phải lãnh nuôi con dâu góa, cháu nội côi cút, cực nhọc cày cấy để kiếm sống.
Ông chán nản thế gian phiền khổ sâu xa, nghĩ mong xuất ly, nghe cư sĩ Lại Thiền Dung giảng pháp môn Tịnh Ðộ liền trường trai niệm Phật, chuyên chí vãng sanh. Lâu sau, niệm càng ngày càng thuần thục, tuy suốt ngày phải làm lụng mà niệm Phật chẳng gián đoạn. Người làng đều dùng câu A Di Ðà Phật để gọi ông, ông cũng ứng tiếng đáp: “A Di Ðà Phật!”
Lúc ngoài bảy mươi tuổi, chợt có bệnh thũng nhẹ nơi chân, ông liền sai cháu hướng về Tây bày biện hương án, nói:
- Cảnh giới Tây Phương thật đẹp. Cháu coi kìa! Có biết bao nhiêu là hoa sen! Hôm nay ông sắp về Tây Phương Cực Lạc thế giới.
Cháu hỏi:
- Chân ông bị thũng làm sao đi được?
Nói:
- Chẳng phải là thân đi mà là tâm đi!
Lúc đang thắp hương, ông ngồi xếp bằng, hướng mặt về Tây, niệm Phật qua đời. (theo Tịnh Ðộ Thánh Hiền Lục Tam Biên)
Nhận định:
Người tu Tịnh Nghiệp chẳng phân biệt là nam, nữ, sang, hèn, hễ tin tưởng sâu xa thì được vào, thật sự tích lũy công lao thì được vãng sanh. Hai vị trên tuy làm lụng bận rộn, chưa hề thọ Tam Quy, Ngũ Giới, nhưng lúc làm lụng niệm Phật không gián đoạn, nên công niệm Phật đều đạt đến mức thuần thục, đến thời là vãng sanh. Những ai bảo mình quá bận rộn, chẳng rảnh rỗi để niệm Phật thì xin hãy lấy đó làm gương!