Thuở xưa có người thưa hỏi đức Khổng Tử:
– Thưa Ngài! Ở đời có ai dời nhà mà bỏ vợ, số ấy có nhiều chăng?
Đức Khổng Tử đáp:
– Chưa thấy có ai dời nhà mà bỏ vợ, nhưng biết bao nhiêu người dám bỏ thân này, gương vua Kiệt, vua Trụ đã xác nhận điều đó. Nếu căn cứ theo đạo mà nói, ta thấy người đời từ sáng đến chiều bo bo giong ruổi theo nghiệp trần chưa bao giờ biết nhận xét thân này là bóng bọt giả có, cứ lo ăn mặc cho đầy đủ, nào ai nghĩ đến lưỡi hái của Tử Thần mỗi lúc một xích gần.
Lại nữa, Ngài đề cập đến thân người mà nói:
– Hằng ngày ta đừng để đói khát lắm, quyết phải vì nó mà ăn uống no đủ. Suốt năm đừng để nóng hoặc lạnh cơ thể lắm, ta phải tùy theo thời tiết nóng hoặc lạnh mà ăn mặc. Về trọn đời, ta đừng quá say mê đắm đuối mãi trong vòng sanh tử mà chẳng chịu thôi.
Thật, đường đời là một lối đi, mà đoạn cuối là cái hố sâu kinh khủng. Là một nhà có trí khôn nhận xét, ai không muốn tìm cho mình một lối thoát. Lối thoát ấy là PHÁP MÔN TỊNH ĐỘ, phương pháp thù thắng nhứt, do đức PHẬT THÍCH CA MÂU NI dạy chúng ta. Nếu người cố gắng thật hành phương pháp ấy nhứt định thoát khỏi biển khổ trầm luân sanh tử và sẽ được chứng đạo quả.
Muốn thật hành một điều gì, trước hết ta cần phải hiểu việc ấy một cách rõ ràng, thì dù gặp phải nhiều trở lực gay go, ta cũng có thể vượt qua một cách dễ dàng. Người sành đi đường, họ đã nắm chắc bản đồ trước khi đi. Cũng thế, người tu về PHÁP MÔN NIỆM PHẬT cần phải biết công dụng lợi ích của mục đích cứu cánh của nó.
Trong cõi đời mạt pháp này, người muốn thoát khỏi sanh tử luân hồi mà không tu về PHÁP MÔN NIỆM PHẬT thời khó thành nên đạo nghiệp giải thoát. Vì chúng ta cách đức Phật quá xa, nghiệp chướng nặng nề chập chờn bao phủ Phật tánh, chẳng khác nào như tấm gương sáng bị bụi trần bám vào trùng trùng điệp điệp, muốn tự lau cho sạch bụi tức khắc thật khó vô cùng, mà ta cần phải có một thế lực giúp vào mới có thể thành công.
Người ở trong hoàn cảnh tranh sống rộn rịp, muốn tham thiền nhập định là việc khó vô vàn, chi bằng tu theo PHÁP MÔN NIỆM PHẬT, đi, đứng, nằm, ngồi đều định lần lượt đạt đến nhứt tâm TỊNH ĐỘ hiện tiền.
Chỉ có một câu PHẬT A DI ĐÀ, khỏi cần dụng công diệt trừ phiền não trần lao nghìn đời tự nhiên dứt sạch, tâm được chánh niệm hiện tiền thời thấy đức PHẬT A DI ĐÀ xoa đầu thọ ký. Được thế, người khi lâm chung có đức Phật và Thánh chúng giơ cánh tay vàng tiếp dẫn về cõi CỰC LẠC liên hoa hóa thân, bạn là hàng Bồ Tát bất thối, thoát hẳn sanh tử luân hồi. Hỡi ai là người Phật Tử vì mục đích giải thoát sanh tử, chúng ta cần phải đọc những lối thật ngữ của đấng Từ Tôn sau đây: Trong kinh nói: Đức PHẬT A DI ĐÀ cùng nhân dân của Ngài sống lâu vô lượng vô biên a tăng kỳ kiếp, thuần hưởng những sự vui thanh tịnh, không một điều khổ.
Hiện nay cũng có người nghe biết thế, nhưng không chịu tu PHÁP MÔN
NIỆM PHẬT cầu sanh về cõi CỰC LẠC của đức PHẬT A DI ĐÀ, vì những cớ sau đây:
– Hoặc cho rằng ở nhà không có tịnh thất riêng để mình niệm Phật.
– Hoặc do mình không thể ăn chay, mà không niệm Phật.
– Hoặc do bận nhiều việc nhọc lòng mà không niệm Phật.
Đó là chưa biết niệm Phật, vì họ đâu biết chính ở chỗ ồn mà niệm Phật để tự rèn luyện tâm tánh đạo đức của mình, chẳng hạn đi, đứng, nằm, ngồi đều có thể niệm Phật được. Chỗ ồn ào mà có thể niệm Phật được nhứt tâm bất loạn, thì tiếng niệm Phật của mình đánh tan tiếng niệm trần, chính đó là tâm tịnh tức Tịnh Độ hiện tiền của người niệm Phật.
Nếu người niệm Phật quyết ăn chay trường thời quý biết mấy, nhưng chỉ có người xuất gia mớ có thể dễ thật hành được. Còn người tại gia có lòng tu hạnh xuất thế gian, cố gắng ăn chay niệm Phật suốt đời, thì dù gặp nạn khổ trắc trở gay go, cũng vẫn phải quyết tâm không hề thối chí.
Người thật thà nếu có thể mỗi sáng sớm thức dậy chấp tay hoặc lần chuỗi lòng chí thành niệm Phật, hiện đời sẽ được tiêu diệt tội lỗi, đến khi kết liễu cuộc đời quyết được sanh về Tịnh Độ. Đến như người thanh nhàn bền lòng thường niệm Phật, được rất nhiều lợi ích lành.
Trong kinh nói: Nếu người trì niệm danh hiệu PHẬT A DI ĐÀ, sẽ thấy đời mình được hưởng mười điều công đức lợi ích cao quý hi hữu:
1. Ngày đêm thường được những vị tướng trời có sức oai thần và các quyến thuộc ẩn hình giữ gìn ủng hộ.
2. Thường được hai mươi lăm vị Đại Bồ Tát, như đức Bồ Tát QUÁN THẾ ÂM v.v… cùng tất cả các vị Bồ Tát thường giữ gìn ủng hộ.
3. Luôn luôn được chư Phật ngày đêm hộ niệm, Đức PHẬT A DI ĐÀ thường phóng ánh sáng nhiếp thọ người đó.
4. Tất cả loài quỷ ác, hoặc Dạ Xoa, La Sát v.v… đều không thể làm hại được. Và tất cả rắn độc rồng độc cũng đều không thể làm hại được.
5. Được khỏi tất cả nạn lửa cháy, nạn nước lụt, kẻ giặc oán thù, tên, lao, ngục gông cùm xiềng xích cho chết.
6. Tội lỗi đã gây từ trước, đều được tiêu mất. Tội giết oan mạng người, người chết ấy nhờ công đức nghe niệm Phật siêu thoát, không còn báo thù nữa.
7. Ban đêm chiêm bao điềm tốt, hoặc thấy đức PHẬT A DI ĐÀ sắc thân đẹp tuyệt thù thắng.
8. Tâm thường hoan hỷ, sắc mặt bóng ngời, khí lực dẫy đầy, bất cứ làm việc gì cũng đều được lợi ích tốt.
9. Thường được tất cả nhân dân trong thế gian cung kính, cúng dường, lễ bái cũng như kính đức Phật.
10. Lúc lâm chung, được người lòng không chút sợ, chánh niệm hiện tiền thấy đức PHẬT A DI ĐÀ cùng các Thánh chúng Bồ Tát tay cầm đài sen vàng đến tiếp dẫn vãng sanh Tịnh Độ phương Tây, hưởng thọ sự an vui đẹp lạ thù thắng, mãi đến tột thuở vị lai thành Phật.
Chúng ta nên biết trên đây là lời chơn thật từ kim khẩu của đức Bổn Sư THÍCH CA MÂU NI nói ra không hề có chút hư dối.
Người đời vọng ngữ, nếu không phải lập kế để làm lợi cho mình, thì là để tránh sự hại, Còn đức Phật thì hoàn toàn không vọng ngữ, vì Ngài đã toàn giác đâu còn say mê theo trần cảnh mà vọng ngữ.
Nếu người tin lời đức Phật không vọng ngữ, phải học biết bốn điều khuyên người tu về TỊNH ĐỘ ở sau, để được tự độ độ tha công đức vô lượng. Chớ để quyển này trên gác tía lầu son, khinh thường nó mà chẳng quan tâm lưu ý đến, phụ lòng nhân từ ấy. Giả sử người không có duyên với đức Phật, dầu chẳng tin đi nữa, còn phải cần thỉnh quyển này để ấn tống lưu thông lần lượt hóa đạo nhau, khiến ai nấy cũng đều đi trên con đường chơn chánh giác ngộ, vượt khỏi bến mê, ấy là chỗ ước mong của người niệm Phật.