Này các Phật Tử! Nay người đã phát tâm niệm Phật, chớ nên niệm suông để được giả danh mà không thật nghĩa.
Đại khái được biết người không căn lành, họ dứt khoát chẳng chịu niệm Phật, cho nên Cổ đức nói: Người được nghe Phật Pháp là việc khó, sanh lòng thật tin lại càng khó hơn. Nay người được sự phát tâm niệm Phật ấy là căn lành đã được gieo trồng, thì cần phải siêng năng làm cho nó được thêm lớn chớ để tự mình lường gạt lấy.
Người niệm Phật nhẫn đến được gồm thông suốt Tông giáo, sự lý cả hai đều viên dung, không chấp lý bỏ sự, cũng không chấp sự bỏ lý, vì không có gì ngoài sự được thấy lý tánh. Hạng người niệm Phật đối với sự và lý đều được nhất tâm, thì được tự tại không bị một vật gì làm trở ngại, nên quyết được ngồi trên đài sen báu, do đức Phật A DI ĐÀ và Bồ Tát QUAN THẾ ÂM, BỒ TÁT ĐẠI THẾ CHÍ cùng Thánh chúng đến tiếp dẫn sanh về cõi CỰC LẠC bực thượng phẩm thượng sanh.
Nay người niệm Phật chỉ thiên về bên sự, đại khái chia làm 3 hạng:
Hạng người thứ nhứt: Lòng tin rất chơn thật thiết tha, một lòng niệm Phật. Dù người mắc ăn uống, mặc đồ, cũng đều có thể thật hành được, nó có năng lực làm cho người vinh hạnh. Chỉ có một việc lòng tin niệm Phật, đi cũng niệm PHẬT A DI ĐÀ, ngồi cũng niệm PHẬT A DI ĐÀ, dẫu cho bận rộn lăng xăng như tên bay cũng không lìa câu PHẬT A DI ĐÀ, tinh tấn niệm Phật không thối chí, ngày nay như thế, ngày mai như thế năm nay như thế, bước sang năm sau cũng như thế. Hạng người niệm Phật này nhứt định được đức Phật dủ lòng từ bi gia hộ, đến khi người mãn báo thân liền được sanh về cõi CỰC LẠC.
Hạng người thứ hai: Niệm Phật lòng không được chuyên nhứt. Mặc dầu người cũng niệm Phật là việc tốt, nhưng vì niệm theo thế tục nặng, niệm chơn chánh nhẹ, lúc người mới niệm Phật, trong lòng lại tưởng nhớ việc khác, hoặc vội gấp chỉ được có một mà buông bỏ tới mười, niệm được một ngày bỏ cách mười ngày. Hạng người niệm Phật như thế dù là được nhiều niệm cho đến già, cũng không nên việc, bất quá là được gieo căn lành thôi, nhưng có thể làm duyên cho đời khác nối tiếp căn lành. Một khi từ trẻ thật sự tu hành cho đến già, thì mới có thể hy vọng được thành tựu đạo quả.
Hạng người thứ ba: Miệng niệm Phật mà tâm không có niệm. Vì hạng người này chẳng biết niệm Phật là việc quý, nên chỉ có danh một tu hành. Hôm nay người làm ra vẻ ở trước đức Phật mà niệm Phật suốt ngày, ngày mai cũng ra vẻ ở trước đức Phật mà niệm Phật suốt ngày. Người như thế tuy là có cái danh niệm Phật suốt cả ngày, kỳ thật chỉ được khỏi cái tội lỗi rảnh nhiều nói bậy bạ.
Thì giờ niệm Phật ít, lúc người ở trước bàn Phật xưng niệm hồng danh PHẬT A DI ĐÀ, bỗng khởi niệm tham lam, giận hờn, ngu si và mến ái xen vào trong tâm trí niệm Phật, nên hằng ngày người không sao khỏi có tâm tham, sân, si, ái, so với hạng người niệm Phật thứ hai lại khác xa.
Lấy ba hạng người niệm Phật nói trên để so lại hạng nào số nhiều và số ít, thì hạng người thứ ba cũng không được nhiều lắm, chỉ có hạng người thứ hai là phần nhiều. Vì chúng sanh trong cõi Ta Bà này bị sự tham muốn thúc dục lòng người, che đậy bản tánh chơn tâm, vọng niệm khó trừ, cho nên sự niệm Phật có những hạng người như thế.
Chúng ta thử nghĩ, phàm làm tất cả việc đời, quyết chuyên tâm nơi một việc, chẳng để ý đến việc khác, cho đến mắt chẳng thấy biết sắc đẹp, tai chẳng nghe biết tiếng hay, mũi chẳng ngửi biết mùi thơm, lưỡi chẳng nếm biết vị ngon, thân chẳng hay biết sự va chạm, làm cả ngày đêm chỉ có một việc đó, ấy là cái mẫu dùng tâm thật cần, quyết được thành công việc làm đó.
Người niệm Phật quyết định cũng phải như thế, mới có thể được sức mạnh thành công của sự niệm Phật, giải thoát sanh tử và vãng sanh Cực Lạc quốc sớm được thành Phật.
Kẻ lười nhác thấy thật hành như vậy cho là khổ, nên bỏ việc nghĩ nhớ chánh pháp. Mặc dầu người gieo được chút ít căn lành đó chẳng quan là vì họ quá sợ căn dữ sâu dày, căn lành mỏng manh, bèn khiến cho hiện đời không gây nghiệp ác nữa, nhưng rồi khó bảo đảm đời sau chẳng làm việc ác, vì từ vô thỉ kiếp về trước đến nay đã gây nghiệp ác quá nhiều che lấp việc lành. Như thế, người tuy có gieo căn lành, nhưng nó khó phát sanh. Lại nữa, người chịu chẳng biết bao nhiêu kiếp bao nhiêu đời nữa mới được giải thoát sanh tử luân hồi, đâu không phải là việc khổ lớn ư?
Sự niệm Phật, ta phải phát tâm mạnh mẽ cố gắng hết sức mình mà niệm. Những duyên trong đời, ta có thể gạt bỏ thì phải liền gạt bỏ nó ngay, vì mạng sống của con người vô thường, chớ nên say mê dục lạc mà sanh lòng luyến ái. Dù người có bận nhiều việc chi câu niệm Phật cũng không ngại gì đến việc ấy. Hoặc công việc người không thể bỏ qua, trong khi làm cũng không ngại gì đến câu niệm Phật, ví như có người ôm lấy một việc trong lòng, dù có làm việc khác đi chăng, nhưng họ không bao giờ bỏ qua việc ôm trong lòng. Người niệm Phật được như thế, tự nhiên không còn tạp niệm xen vào trong tâm trí nữa, đâu đến đổi chẳng đem lại sự kết quả tốt đẹp giải thoát cho người ư! Được thế, ấy là trước kia người chạy theo vọng tâm, nay được trở về bổn tánh chơn tâm.
Trong cõi đời này, bất cứ ai khi bị ma làm khuấy rối, thì người ấy không bao giờ được tự do. Người được sự lợi ích do công đức niệm Phật, chúng ma cũng được biết vị ấy lòng chơn chánh. Ai tin sâu PHÁP MÔN NIỆM PHẬT mà cố gắng hết sức mình trì danh niệm Phật cầu đài sen thượng phẩm, chúng ma cũng nghe thấy, biết rõ người này sẽ được vãng sanh CỰC LẠC quốc, an vui tự tại, giải thoát sanh tử luân hồi trong ba cõi sáu đường.
Người có công phu niệm Phật, chúng ma oán giận, vì không thể làm hại người này được, nhưng lúc nào nó cũng khuấy rối:
– Lúc bảo người niệm Phật, lòng phải chuyên nhứt, ma nó lại lăng xăng làm rộn khiến cho tạp niệm không dứt.
– Lúc bảo người phải có một sức mạnh cố gắng tinh tấn niệm Phật, ma nó lại làm cho người thường hay biếng trễ.
– Lúc bảo người cần phải nhớ đến việc sanh tử là điều nguy khổ lớn nhứt, ma nó lại cám dỗ về tình ái khiến người quên lãng việc ấy.
– Lúc nói các thứ phương tiện độ sanh, ma nói lại làm cho người quên hết.
Những trở ngại trên của con người là do nhơn duyên gì mà có? Vì kiếp trước và hiện đời từng gieo căn lành, cho nên trong tâm người ấy được sự sáng suốt, hơi giác ngộ được phần nào, nhưng vì nhiều đời trước cũng có gây nghiệp tội sâu dày, cho nên người thường bị chúng ma làm khuấy rối.
Là người Phật tử phải biết chúng sanh ở cõi Ta Bà này không sao khỏi thứ ma trong thân và ngoài thân nó làm hại con người mất căn lành, để gây các điều tội lỗi sa vào trong ba đường ác.
Loại ma ở bên trong thân người là tất cả phiền não như tham, sân, si, ái v.v… trong tâm khi tỉnh có lúc lại mê, như trong tâm niệm trước mới lìa phiền não, niệm sau móng khởi trở lại.
Còn thứ ma ở ngoài thân khi gặp cảnh khó vượt qua, vì có các thứ chướng duyên bên ngoài nó là bức rức thân tâm chẳng được an ổn.
Người chẳng may gặp thứ ngoại ma này làm khuấy rối, thì phải cung đối trước đức Phật mà phát nguyện và siêng năng cầu xin sám hối để dứt sạch tội lỗi nhiều đời trước.
Từ xưa đến nay, những vị tu hành không sao khỏi bị ngoại ma khuấy rối làm hại. Vậy một phen gặp nó, ta cần phải khởi tâm gấp niệm Phật, chớ nên nhơn nơi ma sự mà thối tâm lui trên bước đường đạo giải thoát. Người tu hành lập chí cương quyết như thế, dù có thất bại trăm lần đi chăng cũng chẳng thối chí nản lòng, cứ mặc tình chúng ma có nhiều chướng duyên phá hoại, nhưng ta vẫn một lòng bền chắc xưng niệm danh hiệu PHẬT A DI ĐÀ quyết chẳng rời tâm. Mặc dù sắc ma tuy mạnh, nhưng ta vẫn cứ nương vạn đức hồng danh của Phật mà chống cự bọn chúng, chẳng kể lợi hại sống chết, chỉ lo niệm sáu chữ: NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT. Niệm lớn tiếng, niệm nhỏ tiếng hay niệm ra tiếng, hoặc niệm thầm, hành đạo niệm, lễ lạy cũng niệm, đi đứng nằm ngồi đều niệm, lúc rảnh hay bận rộn cũng niệm, khi vui niệm, lúc buồn cũng niệm khi thức niệm, lúc buồn ngủ cũng niệm, nhẫn đến nối luôn cả trong chiêm bao cũng niệm bằng tâm tha thiết buồn bã rơi lệ, niệm cho được thần nễ quỷ kính, niệm cho được trời mừng ma sợ, niệm cho được đức Phật xoa đầu thọ ký.
Hơn nữa, người niệm một câu danh hiệu Phật, được tiêu nghiệp chướng cả nghìn muôn kiếp. Một câu danh hiệu Phật gây được nhơn duyên cho người đền đáp bốn ơn trong ba cõi.
Dầu có gặp những cảnh khổ gay go trở ngại, như khi bị ép dầu tiếng kêu la tàn nhẫn khóc than thảm thiết, hay thuyền trôi bềnh bồng trên mặt nước hồ thu sóng dợn ba đào với tiếng nước khua động buồn thảm mà có cả nghìn muôn người giúp ta, ta vẫn chẳng nghĩ nhớ bằng niệm Phật, chỉ nguyện sao niệm Phật được bực bất thối chuyển. Sự niệm Phật của người được như thế, trải qua thời gian khá lâu quyết được nương lòng từ của đức Phật gia hộ, các chướng duyên tiêu mất, tịnh duyên được thành tựu, vì đức Phật không phụ lòng người tốt, nên hành giả quyết được mãn nguyện….
Này các Phật Tử! Lành thay, lành thay, mỗi người hãy nên cố gắng hết sức mình thật tâm niệm Phật cầu đài sen thượng phẩm.