Hai đạo Nho và Lão đã bày tỏ sự khâm phục tôn kính đối với Phật giáo, như thế tại sao trong đời sau... Đại Sư Vĩnh Minh Diên Thọ | Dịch Giả :Hòa Thượng Thích Minh Thành | Xem: 53


Câu Hỏi

Đạo Vô thượng do Đức Phật hoằng truyền được triết nhân đời sau tôn sùng. Hai đạo Nho và Lão đã bày tỏ sự khâm phục tôn kính đối với Phật giáo, như thế tại sao trong đời sau của họ lại có những người hủy báng không tin?

Trả Lời

Bậc tiên triết sáng lập hai đạo Nho và Lão cũng đều là Bồ Tát. Các Ngài phản đối tà ác truyền bá chân lý, cùng chung tán trợ Phật thừa.

Lão Tử từng nói:

“Thầy của ta là Phật. Phật có nghĩa là khiến cho tất cả dân chúng đạt được giác ngộ”.

Kinh Tây Thăng nói: “Thầy ta du hóa ở Thiên Trúc, khéo vào Niết Bàn”.

Phu tử nói: “Thầy của Lão tử tên là Thích Ca Văn”.

Liệt Tử nói: “Thương Thái Tể Phỉ hỏi Khổng Tử rằng: Phu tử là Thánh nhân chăng?

Khổng Tử đáp: Khâu này, chỉ là học rộng nhớ hay mà thôi, chẳng phải là Thánh nhân”.

Lại hỏi: “Tam Vương là Thánh nhân chăng?”.

Đáp rằng: “Tam Vương khéo dùng trí dũng, chẳng phải là Thánh nhân”.

Lại hỏi: “Ngũ Đế có phải là Thánh nhân chăng?”.

Đáp: “Ngũ Đế khéo dùng nhân nghĩa, Khâu này cũng không biết rõ”.

Lại hỏi: “Tam Hoàng có phải là Thánh nhân chăng?”.

Đáp: “Tam Hoàng khéo dùng người thân cận và nắm bắt thời cơ, Khâu này cũng không hiểu rõ”.

Thái tể Phỉ rất ngạc nhiên nói: “Vậy thì ai là Thánh nhân?”.

Phu Tử đổi vẻ mặt bảo rằng: “Khâu này nghe ở phương Tây có bậc Thánh, không trị mà chẳng loạn, không nói mà mọi người tự tin, chẳng giáo hóa mà mọi người tự thực hành, đạo đức rộng lớn, mọi người không biết dùng từ gì để gọi cho xứng”.

Ngô Thư nói: “Ngô chủ Tôn Quyền hỏi Thượng thư Lệnh Hám Trạch rằng: Khổng Khâu và Lão Tử bằng với Đức Phật chăng?”.

Hám Trạch đáp: “Nếu đem Khổng và Lão sánh với Phật Pháp ở Thiên Trúc thì kém xa. Cho nên nói, Khổng Tử và Lão Tử thiết lập sự giáo hóa là noi theo trời mà chế định, không dám trái với lý trời.

Chư Phật thiết lập sự giáo hóa thì chư Thiên vâng theo thực hành, không dám trái với Phật. Lấy đây mà nói, Khổng và Lão rõ ràng không thể so sánh với Phật giáo”.

Vua Ngô rất vui thích, phong Hám Trạch làm Thái phó dạy Thái tử.

Trong Kinh Khởi Thế Giới nói:

“Đức Phật bảo rằng:

Ta phái hai vị Thánh Hiền đến Chấn Đán (Trung Quốc) giáo hóa. Một vị tên Lão Tử tức là Bồ Tát Ca Diếp; còn vị khác tên là Khổng Tử là Bồ Tát Nhu Đồng”.

Mọi người đều biết từ xưa đến nay, phàm những điều có lợi ích cho nhân loại thì thuộc về hành vi âm thầm hóa đạo của Bồ Tát, chỉ vì tư tưởng và hành vi của bậc Đại Sĩ cao siêu nên những người bình thường chẳng thể hiểu được. Do đó khiến cho những kẻ thấy nghe nhỏ hẹp, hiểu biết nông cạn xôn xao sanh khởi phí báng.

Có người bởi do không hiểu rõ tự thân hai tông Nho và Đạo, liền vô cớ phát sanh nhiều ngu vọng chấp trước. Người tu theo đạo Lão thì bùa bay ấn chạy, luyện đá đốt vàng, tế tự cá dê tanh hôi, tập theo lời hoang đường của thần tiên. Kẻ vào cửa Khổng thì tâm chí trái ngược với sự chất phát, ý chuộng phù hoa, đuổi theo tài cuồng trên môi lưỡi như chim anh võ, chuyên lo cái khéo léo nhỏ nhặt giống như nhện giăng tơ.

Những việc làm ấy của họ đều đã trái ngược với tư tưởng của bậc tiên triết, lại mất đi diện mạo vốn có của Nho và Đạo. Nếu những người này không phỉ báng thì làm sao có thể hiển bày sự cao thâm của Phật giáo. Kẻ hạ sĩ không cười thì đó đâu phải là Đạo.

Cho nên nói, Phật Pháp rộng lớn như biển cả không có gì chẳng dung chứa; lý tột cùng giống như hư không, không có cửa nào mà không tiến vào được. Tất cả bậc triết nhân thầm quy hội, hết thảy Thánh Hiền đều trở về. Chân đế và Tục đế cùng thi hành, ngu si và trí tuệ đồng nhất soi chiếu.

Nếu như mở rộng Tục đế thì lấy “trung” để khuyên bảo bầy tôi, lấy “hiếu” để khuyên bảo con cái, lấy “thiệu” (tiếp nối) để khuyên bảo nước nhà, lấy “hòa” để khuyên bảo gia đình. Hoằng dương lương thiện thì nói rõ niềm vui nơi thiên đường, răn bảo tà ác thì trình bảy nỗi đau khổ trong địa ngục. Đâu chỉ có một chữ “Nhất” mà cho là rộng lớn, lập điều răn há chỉ có năm hình pháp?

Nếu như diễn bày Chân đế thì phải và quấy đồng thời không còn, năng và sở đều rỗng lặng.

Nhiếp thâu vạn vật làm thành Nhất chân, hội thông ba thừa vào nơi Phật thừa cùng tột. Chỗ cứu cánh của Phật giáo, Nhị đế còn chẳng thể đến được, lẽ nào học thuyết của Bách gia chư tử có thể sánh kịp?