Đã nói là nguyện vãng sinh Tịnh Độ, thì tùy theo khi thọ tận liền được vãng sinh. Nói thế có thánh... Sa Môn Thích Đạo Xước | Dịch Giả :Hòa Thượng Thích Nhất Chân | Xem: 13


Câu Hỏi

Đã nói là nguyện vãng sinh Tịnh Độ, thì tùy theo khi thọ tận liền được vãng sinh. Nói thế có thánh giáo gì làm chứng hay không?

Trả Lời

Có bảy phen trích dẫn Kinh Luận ra để chứng rõ: (1) Một là y theo Đại Kinh nói rằng: “Phật bảo A Nan: Như có chúng sinh nào ở vào đời nay mà muốn gặp Vô Lượng Thọ Phật, thì phải phát tâm vô thượng Bồ Đề, rồi tu hành các công đức, nguyện sinh về nước kia, thì sẽ được vãng sinh [ để mà gặp Phật.]” Thế nên bài Tán Đại Kinh mới nói: “Nếu nghe đức hiệu A Di Đà, hoan hỉ tán ngưỡng tâm quy y, ít ra một niệm cũng ích lợi, nhờ đó trọn đủ báu công đức. Dù cho lửa cháy khắp đại thiên, cũng băng qua thẳng nghe Phật danh, nghe A Di Đà đâu còn thối, thế nên chí tâm khể thủ lễ.”

– Hai là y theo Quán Kinh trong chín phẩm vãng sinh đều có nói:

“Khi lâm chung mà niệm tưởng vẫn chân chính thì sẽ được vãng sinh.”

– Ba là y theo Khởi Tín Luận nói rằng: “Dạy cho chúng sinh thì khuyên quán về chân như bình đẳng là một và là thật. Song cũng có các Bồ Tát mới phát tâm, thì tâm họ còn yếu ớt, tự thấy là không thể thường gặp chư Phật để mà chính mình được cúng dường, nên muốn thối thất. [Với trường hợp này thời] phải biết là Như Lai có phương tiện rất thù thắng để giữ vững và bảo hộ tín tâm. Đó là do nhân duyên chuyên tâm niệm Phật mà tùy theo nguyện được vãng sinh. Do thường gặp Phật như thế nên được lìa xa ác đạo.”

– Bốn là y theo Cổ Âm Đà La Ni Kinh nói rằng: “Bấy giờ Thế Tôn bảo các Tỳ Khưu rằng: Ta sẽ vì các ông mà diễn nói về thế giới An Lạc ở phương tây, hiện nay có Phật hiệu A Di Đà. Như trong bốn chúng có ai mà có thể chân chính thọ trì danh hiệu của Phật ấy, giữ tâm kiên cố, nhớ niệm mãi không quên. Nếu được mười ngày mười đêm như thế, trừ bỏ các tán loạn, tinh cần tu tập Niệm Phật tam muội, nếu có thể khiến được niệm niệm không ngừng, thì trong vòng mười ngày chắc chắn sẽ thấy được Phật A Di Đà kia, và đều được vãng sinh.”

– Năm là y theo Pháp Cổ Kinh nói rằng: “Nếu ai vào lúc lâm chung mà không thể niệm tưởng gì được, thì chỉ cần biết là phương kia có Phật, rồi tác ý muốn vãng sinh, thì cũng được vãng sinh.”

– Sáu là như Thập Phương Tùy Nguyện Vãng Sinh Kinh nói rằng: “Nếu có người nào khi lâm chung hay chết đọa địa ngục, thì người thân thuộc trong nhà vì người mất ấy mà niệm Phật hay tụng kinh, trai tăng, làm phúc. Người mất nhờ đó sẽ ra khỏi địa ngục vãng sinh Tịnh Độ. Huống gì là ngay hiện giờ chính mình tu niệm, thì cớ gì lại không được vãng sinh.” Thế nên Kinh ấy mới nói: “Hiện tại thân thuộc vì người mất mà tìm làm phúc đức, thì cũng như hiến tặng đồ ăn cho người ở xa, thì cố nhiên là họ được ăn.”

– Bảy là dẫn đủ mọi Kinh để chứng rõ. Như Đại Pháp Cổ Kinh nói rằng: “Thiện nam tử thiện nữ nhân nếu có thể thường luôn tập trung ý tưởng, xưng niệm danh hiệu của chư Phật, thì mười phương chư Phật và tất cả các hiền thánh thường luôn thấy người ấy như ở ngay trước mặt. Thế nên Kinh này có tên là Đại Pháp Cổ. Phải biết là người ấy tùy nguyện mà vãng sinh về mười phương Tịnh Độ.”

Lại Đại Bi Kinh có nói: “Thế nào gọi là đại bi? Nếu chuyên niệm Phật liên tục không đoạn, thì tùy khi lâm chung chắc chắn được sinh An Lạc. Nếu lại có thể khuyến khích người khác thực hành niệm Phật, thì các người ấy đều được gọi là người thực hành đại bi vậy.” Thế nên Niết Bàn Kinh có nói: “Phật bảo đại vương: Giả như mở kho tàng lớn ra trong vòng một tháng bố thí cho chúng sinh, thì công đức có được cũng không bằng của người chỉ một lần mở miệng xưng [danh hiệu] Phật. Công đức người này vượt quá hơn công đức trước đến mức không thể so sánh được.”

Lại Tăng Nhất A Hàm Kinh có nói: “Phật bảo A Nan: Như có chúng sinh cúng dường y phục, ẩm thực, đồ nằm, và thuốc men cho khắp người ở một châu Diêm Phù Đề này, thì công đức có được có nhiều hay không?

“A Nan bạch Phật rằng: Thế Tôn, rất nhiều, rất nhiều vậy. Không thể đếm hết được.

“Phật bảo A Nan: Nếu có chúng sinh tâm thiện liên tục xưng danh hiệu Phật trong khoảng vắt sữa bò thôi, thì công đức có được vượt quá khỏi công đức trước đến mức không thể lượng được, và không ai lượng được vậy.”

Đại Phẩm Kinh nói rằng: “Nếu có người [dù là] tán tâm niệm Phật, thì cho đến khi chấm dứt khổ, phúc đức của họ vẫn không hề tận. Nếu có người rải hoa [cúng dường] niệm Phật, thì cho đến khi chấm dứt khổ, phúc đức của họ cũng vẫn không tận.” Thế nên mới biết niệm Phật ích lợi rất lớn đến mức không thể nghĩ bàn vậy. Thập Vãng Sinh Kinh cùng các Kinh Đại Thừa đều có các văn làm chứng, không thể nào trích dẫn hết ra được vậy.