Kinh Phước Điền nói: "Có năm đức tính mà Sa Di (cấp bực đầu tiên của người Xuất gia) phải biết: Thứ nhất, phát tâm xuất gia, vì cảm mến đạo pháp; thứ hai, hủy bỏ hình đẹp vì để xứng pháp y; thứ ba, cắt bỏ ân ái, vì không còn thân thuộc; thứ tư, khinh thường tánh mạng, vì tôn sùng chánh pháp; thứ năm, chí cầu đại thừa, vì cứu độ tất cả".
Vì dịch không hết ý, nên đoạn văn này cần phải giải thích thêm:
Thứ nhất, vì cảm mến đạo pháp có năng lực diệt khổ, có phương pháp cứu người nên phát tâm xuất gia, nghĩa là quyết chí mong cầu giải thoát mà thoát ly gia đình.
Thứ hai, vì để ăn hợp với pháp y thanh tịnh mà trang nghiêm nên hủy bỏ hết những phục sức hoa lệ, những trang điểm duyên dáng nơi thân hình.
Thứ ba, vì không còn phân biệt ai quyến thuộc, ai xa lạ, ai thân, ai sơ, mà tất cả đều đau khổ và mình có nhiệm vụ cứu độ, nên cắt bỏ ân ái, từ giã thân thuộc.
Thứ tư, vì quí trọng chánh pháp, tha thiết muốn học hỏi chánh pháp, tu hành chánh pháp, truyền bá chánh pháp, nên khinh thường tánh mạng, không kể sức khỏe, không tiếc năng lực, không từ gian lao, nguy hiểm.
Thứ năm, vì để cứu độ tất cả nên quyết chí cầu pháp đại thừa để có đủ phương pháp mà tự giác giác tha.
Nói tóm, Xuất gia nghĩa là bỏ tất cả: Bỏ gia đình, bỏ hình đẹp, bỏ bà con, bỏ thân mạng, bỏ cả tự lợi. Đó là năm tư cách của người Xuất gia. Mà bỏ tức giải thoát, nên bỏ năm điều trên thì đạt đến sự Giải thoát chỉ vì chánh pháp và vì muôn loài.
Vì chánh pháp và vì muôn loài mà bỏ tất cả, đó là tư cách, là đức tính của người Xuất gia.