Nhân quả báo ứng chân thật không dối, như bóng tùy hình, xin lấy chuyện của tôi làm gương cảnh tỉnh thế nhân
Tôi năm nay 33 tuổi, học phật pháp gần 6 năm nay, quay đầu nhìn lại thuở 30, tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Câu chuyện của tôi là như thế này, mười năm trước tôi công tác tại (Hải lạp nhĩ) Mông cổ, nơi đó là đại thảo nguyên nổi danh. Tôi chưa hiểu đạo, rất ưa đi săn. Bây giờ nghĩ đến thật là tội lỗi.
Lúc đỏ nhà chúng tôi rất giàu có, thịnh vượng nhưng sau này dần dần suy vi. Bây giờ tôi mới hiểu ra nguyên nhân chính là do ác nghiệp sát sinh.
Những loài phi cầm điều thú chết dưới tay tôi nhiều không nhớ nổi. Tôi bắn rất chuẩn, hễ săn được mồi mà ăn không hết, thỉ tôi đem tặng cho bè bạn. Đến sau này tôi đi săn không phải vì muốn ăn thịt chúng, mà vỉ săn riết thành nghiện. Lúc đó tôi ác đến nỗi rất thèm nghe âm thanh viên đạn xuyên qua thân thể động vật… ôi! giờ nhớ lại cảm thấy mình thật tội lỗi!
Tháng 5/1997 tôi kết hôn, vợ tôi không được khỏe lắm. Năm đó nàng mang thai. Lúc sắp sinh vợ tôi đi bịnh viện khám, bác sĩ bảo thai nhi chín phần mười là dị dạng. Tin này đối với tôi như sấm nổ giữa trời quang, thật không chịu nỗi. Tôi thầm trách trời cao sao đối với tôi bất công như thế? Trong khi các bạn đồng kết hôn như tôi ai cũng sinh con đáng yêu mạnh khỏe dễ dàng, vì sao chỉ riêng mình tôi gặp xui xẻo? Lúc đó tôi không hề biết đến chuyện nhân quả báo ứng.
Sau này do người thân làm áp lực, chúng tồi quyết định loại bỏ đứa bé ngay ngày nó sinh ra … Khi đó vạ tôi nằm tại phòng sinh đau đớn rên la, (bây giờ âm thanh đó như vẫn còn vang rõ bên tai tôi), lúc ấy tâm tư tôi vô cùng thống khổ, tôi đi qua đi lại nơi hành lang bịnh viện, miêng luôn niệm: “Án ma ni bát di hồng!” Hồi đó tôi chỉ biết có mỗi một câu này liên quan đến Phật, trong tâm thầm nghĩ muốn siêu độ đứa bé đáng thương, tôi vẫn còn rất mê muội, không hề biết đây chính là sự trừng phạt báo ứng dành cho những tội ác của mình, tôi đi hết lầm lỗi này đến lầm lỗi khác, tội chồng thêm tội, khó tha thứ…
Đứa bé sắp sửa sinh ra đã bị đoạn mạng, tôi trong cơn bi thống vẫn còn an ủi là mình may mắn, vì nếu quái thai này sinh ra, thì tương lai của tôi rất thảm (may là để nó ra đi). Tôi nhớ hôm ấy là rằm tháng 7 âm lịch – ngày lễ cô hồn theo truyền thuyết nhân gian –
Sau này, cuộc sống chúng tôi không hề vì vậy mà cải thiện, công việc tôi làm ngày càng thất bại, bao toan tính đều hóa thành bọt sóng.
Tiền tôi đổ vào đầu tư chưa đầy mấy năm đã lỗ sạch, những khổ đau này đều là báo ứng trừng phạt tôi.
Một lần lên xe hỏa vào nam, tình cờ tôi gặp một phái đoàn đi dự đại lễ ở Cửu Hoa Sơn, nhờ họ mà tôi hiểu được Phật pháp. Các cư sĩ triều sơn này đối với tôi đặc biệt nhiệt tình, họ giảng giáo lý cơ bản cho tôi nghe, tặng tôi mấy cuốn sách Phật để tôi nghiên cứu cho thông. A Di Đà Phật! xin cảm tạ các thiện tri thức đó, giúp tôi trong biển khổ mê muội có được ngọn đuốc sáng soi đường. Xin chân thành.đảnh lễ Phật Pháp Tăng, đảnh lễ chư thiện tri thức… Từ đó tôi bắt đầu nghiên cứu Phật pháp…
Nhưng tôi chưa thực sự hiểu sâu, chỉ mới biết bề ngoài, học trên da cạn cợt, nên vẫn không hiểu hết sự khốc hại của nhân quả báo ứng, chưa cần thận khi gieo nhân.
Nhưng tốt một điều là hằng ngày tôi chịu kiên trì niệm Phật, có lẽ nhờ oai lực đức Phật từ bi, tôi gặp may mắn vả cuộc sống bắt đầu đi lên. Đúng là “niệm một câu Phật tội diệt hà sa”. ^
Năm 2002, vợ tôi mang thai lần 2, vì ám ảnh chuyện xưa, hằng tháng vợ tôi đều đi bịnh viện kiểm tra, lần nào kết quả cũng bình thường.
Lúc đó tôi vui lắm, thầm nghĩ lần này mình thực sự được làm cha rồi. Lúc sắp sinh, vợ tôi đi kiểm tra lại thì… trời đất ơi! Kết quả giống như hồi xưa, định mệnh lại giáng cho tôi một đòn choáng váng, khi nghe bác sĩ chần đoán: – “Có thể thai nhi bị liệt não”… lòng tôi đau đớn nát tan, tim muốn vỡ. Ôi! Nhân quả oan nghiệt cứ đeo đẳng, chẳng dễ hóa giải.
Lần này tôi quyết định, bất kể đứa bé hình dạng thế nào, tồi vẫn cho sinh nó ra, có lẽ nhờ tôi Chơn thành sám hối và thấy tôi chẳng đành lòng phá, ý niệm này đã trấn an được tinh thần hoảng hôt của vợ tôi, giúp nàng đủ bình tĩnh đi tới bịnh viện lớn ở thành phố khám kiềm tra lần cuối. Trên đường chúng tôi đều không nói gì, tôi âm thầm niệm thánh hiệu Quan Thế Âm Bồ tát. Vào bịnh viện tỉnh, tôi vội tìm thằng bạn thân cũng là bác sĩ giỏi đang đảm nhiệm giảng dạy trong bịnh viện, nhờ nó đích thân kiềm tra cho vợ tôi.
Ngồi tại phòng chờ trong lòng tôi thấp thỏm lo âu. Nửa tiếng trôi qua… thấy vợ minh từ phòng khám bước ra mỉm cười, tôi hiểu đó là điềm lành, nghĩa là đứa bé đã được Bồtát từ bi gia hộ (không hề chl rồi), tôi mừng đến muốn nhảy lên. Nhất định là Bồ tát Quan Âm đã cứu giúp tôi. Nhưng tôi còn ngu si, vẫn đưa vợ đi ăn món thịt chó đại bổ có tên “Vương ký đại cốt đầu”, lúc đó tôi vẫn chưa ăn chay.
Đứa bé bình an sinh ra, người nhà mừng quá trời, tất cả cùng hân hoan đón chào cục cưng bé bỏng.
Tiệm buôn nhỏ của tôi công việc ngày càng phát tốt. Hằng ngày tôi kiên trì niệm Phật và niệm mãi. Tôi tụng Tâm Kinh, sao chép Tâm Kinh. Một hôm tôi bỗng nhận được điện thoại người mời lãnh công việc mới, được cấp trên sắp cho chỗ làm ngon, có địa vị. Chỗ làm này nhiều người khao khát nhưng không với tới được.
Thế là tôi rời nhà, hoàn cảnh thay đổi, bận rộn công tác. Dần dần tôi niệm Phật lơ là, do có công ăn việc làm quá tốt, vận số đang lên, tôi bắt đâu hưởng thụ, ngày ngày nhậu nhẹt say sưa đưa dân đến trụy lạc…. tôi quen thêm một phụ nữ và cô này có thai. Tôi lại phạm tội sát sinh, bởi cô gái này vì tôi mà phải phá thai.
Sau đó nhiều người biết chuyện, họ mách ban lãnh đạo, tôi bị cách chức, đuổi việc. Do tôi không giữ gìn nhân cách làm khổ cô gái nọ, đồng thời cũng âm thầm làm tổn hại tâm tư vợ tôi, bây giờ kề ra tôi rất hối hận, vì không biết trân quý phúc báo hiện có.
Để tránh dư luận chê bai, tôi đem gia quyến đi xa, đến nơi khác mưu sinh. Tôi nghĩ sẽ làm lại từ đầu. Người ta nói: “Quay đầu là bờ”, nhưng thực tế đâu có dễ như vậy. Một khi đã tạo lỗi, thì tôi phải chịu trách nhiệm. Vợ tôi bề ngoài tỏ ra tha thứ, nhưng trong tâm vẫn còn chất chứa nhớ mãi.
Tôi biết, tất cả là do tôi làm tổn thương nàng, cho nên đối với cách hành xử, ngôn ngữ lạnh lùng của nàng, tôi một bề nhẫn nhịn. Đây chính là hậu quả của cuộc sống lỗi lầm thiếu tự chủ (chiu theo tâm xấu) của tôi, khi quả báo đến, tôi không thể trốn tránh mà chỉ có dũng cảm đón nhận, vỉ tất cả đều do tôi tạo ra. Lúc này tôi hiểu sự trừng phạt của nhân quả báo ứng là chơn thật bất hư, nên tâm lý có sự chuẩn bị tốt, chấp nhận mọi trừng phạt
Tôi quyết tâm sửa đổi, nguyện bước ra khỏi mê vọng, tôi nhớ lại Phật, Bồ tát đã từ bi năm lần bảy lượt cứu giúp tôi, cho tôi nhiều cơ hội, nhưng ngày trước tôi quá u mê, chẳng biết hối cải, bây giờ có hối cũng muộn màng…
Để chuộc tội và giúp cho bao người đang dằn co trong cảnh đời điên đảo u mê hiểu rõ uy lực nhân quả báo ứng, chịu lắng nghe Phật, Bồ tát dạy dỗ và cảm được lòng từ bi của các ngài, tôi đã lập một trang net phổ biến Phật pháp tên “Vĩnh hằng gia viễn” Tôi cũng hằng cầu siêu cho những oan hồn “oán thân trái chủ” từ vô thỉ kiếp tới nay đã chết vì tôi. Hi vọng họ có thể lắng nghe Phật pháp, hóa giải cừu hận, vãng sinh Tây phương. Trang web này nối kết rất nhiều mục, cùng đàm đạo trao đổi về mọi vần đề liên quan Phật pháp với mọi người.
Có lẽ là mệnh vận an bài, trang Net này là đạo tràng tốt, nhờ đây mà tôi học thêm nhiều điều hay với bao người, cùng tuyên dương Phật pháp chánh tín. Cũng nhờ đó mà tôi gột dần mê muội u tối, hiểu biết Phật pháp sâu hơn. Toàn tâm toàn ý y giáo phụng hành, noi theo bản nguyện từ bi trí huệ của chư Phật Bồ tát.
Tôi tuy niên kỷ không lớn, nhưng bịnh hoạn dẫy đầy, bị chứng đau bụng thống thiết suốt 20 năm nay. Có thể nói là nửa đời trước của tôi luôn vật lộn với bịnh khổ. Hồi 6 tuổi, tôi chơi đùa không cẩn thận, bị té ngã trọng thương đến lá lách dập rách. Lúc đó điều kiện trị bịnh chưa đạt, phẫu thuật rất thiếu vệ sinh. Sau khi mổ còn di chứng tắc ruột, mỗi tháng tôi luôn bị lên cơn đau bụng, lúc bịnh phát thì đau tới một giọt nước cũng không thể nhắp môi, ăn gi cũng bị ói ra, ói đến mật xanh. Cảm giác ấy thật là đau tận xương tủy, sống không bằng chết, chẳng khác gi chúng sinh thọ cực hình trong địa ngục.
Năm 14 tuổi, có lần tôi bịnh nặng, thôi thỉ đủ kiểu: bụng không thông, còn phải phẫu thuậu để tách ruột kết dính.
Mổ xong, tưởng đã vượt qua cửa ải, ngỡ là từ đây minh có thể vui sống như bao người bình thường. Nào ngờ, sau khi mồ được mấy tháng thì một cơn đau chí tử lại xuất hiện, đi khám thì bác sĩ nói đây là di chứng khó tránh của hậu phẫu, bởi khoang bụng một khi bị mổ ra, ruột chẳng ổn định như xưa, bịnh trạng tôi cũng không chắc chắn trị khỏi.
Nhờ tụng kinh Địa Tạng, tôi hiểu lý nhân quả báo ứng và hoát nhiên tỉnh ngộ. Hèn gì mà hồi xưa, những lúc bị bịnh nặng, tôi thường mơ thấy mình là một sĩ quan, đang hăng hái xung phong vây hãm chiến trường thì đột nhiên bụng bị trúng đạn. Tuy là cảnh mộng nhưng cảm giác đau nơi bụng xuất hiện rất thật, khiến tôi đau đớn thống khổ tận cùng. Tôi biết chắc chắn kiếp trước mình là lính, tại chiến trường đã bắn giết rất nhiều người, cơn đau này chính là báo ứng, cộng thêm những tội sát sinh trong hiện tại, những đau đớn tôi đã gieo rắc cho loài vật, khiến thân thể tôi luôn bị bịnh đau dày vò hành hạ, thống khổ triền miên, không bút mực nào kể hết.
Tôi bắt đầu trầm tư, nghiền ngẫm, tự kiểm tất cả lỗi của mình. Tôi nhớ đến chuyện ông Liễu Phàm(12) và hiểu rằng số mệnh có thể cải đổi, nếu mình chịu bỏ ác hành thiện, chịu tô bòi đức hạnh, tu sửa thân tâm. Và tôi quyết định thay đổi.
Ngày 15/7/2006 tôi khởi sự tu sửa, nguyện phát Bồ đề tâm, ăn chay suốt đời, thành tâm ăn năn sám hối những tội ác dẫy đầy mình đã tạo. Tinh tấn niệm Phật, tụng kinh, lễ vạn Phật. Tôi biết tội minh khó tha thứ. Tôi nghĩ ngoài việc tu ra, không còn cách nào khác giúp tôi gột sạch tội lỗi.
Kể từ đó tôi ăn chay giữ giới, phóng sinh, tinh tiến niệm Phật, ngày qua ngày cứ như thế. Thật đáng kinh ngạc và vui mừng, nhờ nương vào uy lực Phật, Bồ tát, các chứng bịnh của tôi dần khỏi hẳn.
Hồi xưa chỉ cần ăn muộn một chút, ăn rau cứng một chút, hoặc chân tôi bị lạnh một chút, thì cơn đau phát tác ngay. Tất cả chứng bịnh đau thống khổ hành thân triền miên từng ám ảnh tôi nặng nề suốt 20 năm qua, nay nhờ uy lực của chư Phật Bồ tát từ bi gia hộ mà tan biến hết. Kết quả đáng mừng này chính là nhờ tôi biết tu hành, hối cải, sửa tâm thiện lành… Việc tu tâm sửa tánh của tôi cũng ảnh hưởng đến cả gia đình, khiến cuộc sống trong nhà trên dưới trở nên thuận hòa. Tôi luôn cẩn trọng gìn giữ đức hạnh, hành xử theo trí tuệ và lòng từ bi mà chư Phật Bồ tát hằng khuyên dạy.
Ngày nào tôi cũng hồi hướng công đức tu đến các vong linh từng bị tôi giết hại, đến gia đình, đến thân quyến và tất cả chúng sinh. Vợ tôi mấy lần bịnh nặng suýt vong thân, lúc đó tôi trang trọng phát nguyện tụng 100 bộ Địa Tạng, 100 bộ Kim Cang cho vợ, nguyện nàng thân thể khang kiện, cầu cho các oan thân trái chủ (từ vô số kiếp của nàng đến nay) sớm được vãng sinh Cực Lạc, viễn ly ác đạo.
Tôi nguyện cầu vợ tôi bình an và hứa sau khi nuôi dưỡng con cái thành nhân rồi, tôi sẽ xuất gia tu để trên thì báo đáp tứ ân, dưới cứu ba cõi vĩnh viễn thoát khổ luân hồi.
Nhờ đạo tâm kiên cố và sự hành trì đầy niềm tin của tôi mà vợ tôi đã vượt qua mọi khổ nạn.
Tình thương của tôi đã chuyền hóa và đem lại ảnh hưởng tốt cho gia đình. Chư thánh nói: “Hành thiện to lớn nhất lả chân thành ăn năn hối lỗi, dứt trừ điều ác, tu sửa bản thân”. Tôi đã thực hiện đúng như vậy và nếm quả hạnh phúc ngay trong hiện đời.
Tấm lòng tri ân tôi dành cho Tam bảo thật chẳng biết nói sao cho xiết, vì những ngữ ngôn văn tự lúc này bỗng trở thành rỗng suông, vô nghĩa. Tôi chỉ biết dùng tâm mình xưng tán Phật, Bồ tát, dùng miệng mình để khuyên lơn nhắc nhở bằng hữu, và kể ra câu chuyện bản thân để cảnh giác thế nhân về nhân quả báo ứng, hi vọng nó sẽ đem đến ích lợi cho nhiều người.
Tôi tin nhân quả báo ứng có thật không dối, như “bóng theo hình”. Câu nói: “Trên đầu ba thước có thần minh” quả rất hay. Vì từng lời, từng cử động, từng hành vi của bạn đều có một đôi nhãn quang vô hình đang nhìn thấu, đang ghi chép. Bạn có thể tránh được luật pháp, nhưng không tránh được báo ứng sít sao của nhân quả. Vì vậy tôi xin mọi người hãy tuyệt đối cẩn thận khỉ gieo nhân. Hãy lựa nhân tốt mà gieo, bởi một khi đã phạm lỗi tạo ác, thì cuộc đời bạn sẽ không có được may mắn hạnh phúc. Hi vọng mọi người đều xem gương tôi mà hành thiện bỏ ác.
Những điều tôi kể ra là có thật. Hi vọng các bạn xem bài viết này, biết sửa lỗi, chân thành tu tỉnh. Dù là bạn tu pháp môn nào, chỉ cần bạn có lòng thành thì có thề chuyển khổ thành hạnh phúc. Tôi hi vọng câu chuyện này được chuyền tải đến cho mọi người cùng biết, đề cảnh giác thế nhân.
Cư sĩ Trí Thuận 9: 51 tối 28 tháng chạp năm 2007