Sư họ Lý, người Thượng Cốc, xuất gia lúc mười lăm tuổi, đi tham vấn ở Bắc Đại, lấy việc nghe pháp và tu tập làm sự nghiệp.
Khi sư vừa rời chùa Doanh Sơn đi gần đến Cốc Khẩu, bỗng có một con hổ chắn lối, sư thầm nói:
– Bần đạo muốn dựng một ngôi chùa để tạo phúc cho chúng sinh khắp cõi âm. Nếu tùy thuận, xin ngươi hãy tránh đường.
Sư vừa dứt lời, hổ liền bỏ đi. Khi chùa xây dựng xong, chúng tăng khắp nơi về tu tập rất đông.
Sau đó, sư định trở về kinh đô Kiến Nghiệp, đêm ấy có một vị thần mặc áo vàng, đến quì trước sư đỉnh lễ và thưa:
– Đệ tử là Đới Sơn Hồ, cai trị vùng Tam Cốc này. Đệ tử đã chuẩn bị đủ phẩm vật cúng dường, xin ngài hãy ở lại.
Sư nói:
– Ở núi này làm lợi ích không nhiều bằng Kinh Châu. Bần đạo tùy cơ giáo hóa, xin chớ ngăn cản.
Đêm hôm sau, lại có người đến gõ cửa, tự xưng là vợ của sơn thần, cô ta thưa:
– Ban ngày con không có thời gian, nên giờ mới đến đảnh lễ ngài.
Nói rồi, cô ta dâng lên một giỏ bánh bột gạo và thưa tiếp:
– Chư tăng bình đẳng, khi lễ Phật tụng kinh, xin đọc tên cầu nguyện cho con!
Sư đáp:
– Cô nên mang bánh về. Sau này mỗi khi lễ Phật, bần đạo nhất định sẽ đọc tên cầu nguyện cho cô.
Từ đó, khi lễ Phật, mỗi lạy sư đều đọc tên cô ta. Sư còn dặn đệ tử Đạo Sảng tụng kinh Kim Quang Minh[36] để cầu nguyện.
Hơn một tháng sau, có con hổ đến bắt chó đi mất. Nghe tin, sư liền nói:
– Đây chắc là do tiểu đạo nhơn kia biếng nhác, không chịu tụng kinh hồi hướng cho đàn việt.
Sư hỏi, vị tiểu đạo nhơn kia đáp:
– Ngay hôm đó, con chỉ tụng kinh Duy ma.[37]
Sư bèn đốt hương lễ Phật và nói:
– Hôm qua, tuy tụng kinh khác nhưng phúc đức kia cũng thuộc về đàn việt. Nếu linh ứng thì xin thả chó trở về.
Đến sáng hôm sau, quả nhiên con chó quay về, trên đầu còn in một vết cắn.
Một hôm, sư mắc bệnh nhẹ, ngồi ngay thẳng trên giường, tụng Bát nhã tâm kinh[38], thân tâm an tĩnh, an nhiên thị tịch ở Hồng Cốc Sơn tự, thọ thế 82 tuổi.