Đối với câu Phật hiệu này, phải có lòng tin kiên định. Tôi bị bệnh nặng, tôi niệm Phật cầu sanh Tây Phương Cực Lạc thế giới. Tôi không đi bác sĩ khám bệnh, cũng không uống thuốc, tôi không muốn hết bệnh, chỉ muốn sớm được vãng sanh Tịnh độ. Phải có quyết tâm, nghị lực như vậy, người này mới có thể thành công.
Không tham sống sợ chết, không tham ngũ dục lục trần của thế gian này. Chỉ có một niệm là cầu sanh Tây Phương, càng sớm càng tốt, càng nhanh càng tốt. Phải có cái tâm này, mới là phát nguyện chân chánh, nguyện sanh bỉ quốc (nước kia).
Thần thức, người Trung Quốc gọi đó là linh hồn, là không sanh không diệt. Căn bản là không có sanh tử, chỉ qua là đổi thân thể, đổi hoàn cảnh sinh hoạt, như là di dân vậy, đổi thân phận mà thôi. Cho nên, người hiểu rõ chân tướng của vũ trụ, quyết không sợ chết.
Tất cả chúng sanh, không sanh không diệt, chỉ là chuyển biến mà thôi.
Người có sanh đương nhiên là có tử, thọ mạng dài ngắn không đáng kể. Không nên sợ chết, không nên tham sống. Người học Phật thích chết, người chết rồi sẽ đến Cực Lạc thế giới mà! Lìa khổ được vui sớm một chút. Tôi không sợ chết, tôi thích chết, tôi rất thích chết sớm một chút.
Trên hành vi, nghiệp sát là tội nặng nhất. Cho nên, tổng hợp trọng tâm giới luật của Phật, nói cho chúng ta biết là “Từ tâm bất sát”.
Vô úy bố thí được khỏe mạnh, trường thọ. Vô úy bố thí thì đó là ăn chay, không ăn thịt chúng sanh.
Quy luật của trời đất là vay trả: có vay ắt có trả; nhân quả báo ứng, tơ hào không sai. Cho nên, hộ sanh phóng sanh, không ăn thịt của tất cả chúng sanh, công đức này rất lớn.
Bố thí, tôi siêng làm ba việc này: In kinh, phóng sinh và bố thí y dược (thuốc men).
Đỉnh cao nhất của Phật pháp đó chính là một câu: “Nam Mô A Di Đà Phật”.