Do buông lung biếng nhác nên không thành tựu, nhờ dũng mãnh tinh tấn nên nhanh chóng hoàn thành.
Kinh Thí Dụ nói:
“Có một Tỳ kheo ăn no rồi vào trong thất đóng cửa ngủ, yêu mến thân mình cảm thấy đó là vui sướng. Bảy ngày sau, vị Tỳ kheo ấy sắp mạng chung.
Đức Phật thương xót bảo Tỳ kheo ấy rằng:
Ông ở thời Đức Phật Duy Vệ từng được xuất gia, nhưng chẳng tụng niệm kinh điển giới luật, ăn no rồi ngủ, lúc mạng chung thần thức sanh vào loài rít. Trải qua năm vạn năm, khi tuổi thọ đã hết lại làm loài ốc trai, rồi lại đọa vào loài mọt trong thân cây, mỗi lần như thế đều trải qua năm vạn năm.
Bốn loài đó sanh ở nơi tối tăm, yêu quí thân mạng, ưa ở nơi u tối lấy đó làm nhà, chẳng thích ánh sáng, mỗi khi ngủ thì trăm năm mới dậy, lưới tội buộc xiết chẳng mong cầu ra khỏi.
Đời nay tội đã hết, được làm Sa môn, tại sao lại vẫn mê ngủ không chán?
Tỳ kheo nghe rồi hổ thẹn tự trách mình, liền dứt trừ Ngũ cái đắc quả A La Hán”.
Kinh Đại Bảo Tích Đức Phật nói:
“Ví như trên đầu có quấn vải lụa, lửa cháy mảnh lụa ấy mà không có thời giờ rãnh để dập lửa. Tại sao vậy? Vì việc cứu xét lý chân thật rất cấp bách”.
Các việc nói trên đều trình bày rõ giáo lý và sự tu hành; đâu dám xem thường, theo ý riêng của mình mà nói những điều vô ích. Mong mọi người nên tuân theo lời nói chân thành khẩn thiết, đừng làm trái ngược với đạo thuyết cứu cánh!