Lược Tiểu Sử
Sư họ Châu, người Sơn Âm, từ nhỏ đã biết lấy việc niệm Phật thoát liễu sanh tử làm việc bổn phận. Năm 19 tuổi Sư xuất gia, tham học với Hòa thượng Trạm Nhiên ở Hiển Thánh, theo Hòa thượng Kim Túc Mật thọ giới. Túc Mật dạy Sư tham thoại đầu “que phân khô”. Sau, Sư đến Bắc thiền ở Cô Tô tham vấn lão hòa thượng Hán Nguyệt, thấy đạo tràng có người tỉnh ngộ, Sư bùi ngùi sanh hổ thẹn, từ đó dõng mãnh dụng công. Ngày nọ, đang ăn cơm, Sư ngẩng đầu thấy cửa sổ, hoát nhiên tỉnh ngộ. Hán Nguyệt xuống trai đường hỏi Sư :
- Nghe nói ông có lối vào, ông vào bằng cách nào?
Sư lấy chân đạp đất. Hán Nguyệt hỏi :
- Gót chân này của ông so với Mã Tổ đạp hòa thượng Thủy Lạo ngã nhào là giống hay khác?
Sư đáp :
- Giống và khác rốt cuộc chẳng dính dáng.
Hán Nguyệt dựng đứng thanh tre hỏi :
- Gọi thanh tre thì kẹt, không gọi thanh tre thì sai, ông gọi là cái gì?
Sư đáp :
- Sông Phổ uốn quanh chảy vào Trường Giang.
Hán Nguyệt nói :
- Ông cứ như hôm nay mà hạ thủ công phu đi.
Lúc này hòa thượng Tam Phong Phạm Y, hòa thượng Thụy Quang Đảnh Mục làm thủ tòa hai đạo tràng, Sư đều đến tham vấn. Ngày nọ, tiết trời mát mẻ, Sư thả bộ xuống khe suối. Chợt thấy hoa đào nở đầy, mọi mối nghi từ trước trong Sư rũ sạch. Sư thể nhập yếu chỉ tông Lâm Tế và làm bài kệ :
Năm xưa rớt trong đám dây leo
Ngày nay thoát khỏi mớ lau bèo
Từ đây ngồi phá trăng ngàn đỉnh
Thay đổi mắt mi kẻ nhìn theo.
Thế rồi Sư mai danh ẩn tích trong Lô Sơn mấy năm, sau vân du khắp nơi, rồi quy ẩn trong Vân Đảnh Sơn, Diêu Giang, tự lấy hiệu là Nhất Hác Tử. Những năm về già, Sư thâm nhập pháp môn Tịnh Ðộ.