Ba năm trước tôi đến thành phố nọ ở Hà Bắc, một cư sĩ mời tôi đến thăm ngài Viện trưởng “Y viện Nhân dân”, ông được mọi người ca ngợi là một Viện trưởng tốt.
Mấy ngày trước ông bỗng đau tim và bệnh phát tác nhanh đến không còn có thể nói năng, cử động gì được nữa.
Hiện ông đang nằm truyền dịch trong bệnh viện, các Bác sĩ chần khám đều nói không thể phẫu thuật nên không cần chuyển đến viện nào khác nữa.
Tôi vừa bước vào thì thấy mũi ông thở dưỡng khí, tay đang truyền dịch, hai cô con gái khoảng chừng 36, 37 tuổi đang ở cạnh bên chăm sóc. Lý cư sĩ nói nhỏ vào tai ông:
– Viện trưởng! Có cư sĩ Quả Khanh đến thăm ông nè!
Chỉ thấy ông từ từ mở mắt, như kiếm tìm… Hai cô con gái ông kinh ngạc, reo lên mừng rỡ:
– Ô! Ba mở mắt được rồi!
Họ kể từ khi thân phụ bị bệnh tới giờ, đây là lần đầu tiên ông mở mắt… Tôi đến trước giường, chắp tay hỏi thăm. Các cư sĩ giới thiệu cho ông biết tôi là tác giả cuốn “Báo ứng Hiện Đời” và hỏi ông có muốn nghe tôi giải thích nguyên nhân căn bệnh không? ông trả lời bằng ánh nhìn chứa đầy vẻ khát khao muốn biết…
Thế là tôi giải thích cho ông nghe lý nhân quả báo ứng thiện ác, rồi hỏi: ông có tin không? ông mấp máy đôi môi, lộ vẻ đồng tình.
Tôi hỏi:
– Ông có muốn nghe tôi nói những lỗi sai ông đã phạm phải, cũng chính là nguyên nhân dẫn tới căn bệnh này không?
Ông mỉm cuời, tỏ vẻ đồng ý.
Thế là tôi hỏi:
– Có phải ông rất ưa ăn tim heo, gà, vịt và tim các loài vật khác?… Ông biểu lộ: – Đúng như vậy!
Tôi lại hỏi:
– Ông là một Viện trưởng sống liêm khiết, thực tâm giúp người chẳng hề muốn thu tiền tài của họ, nhưng khi người khác cương quyết biếu xén và đem lễ tạ đến đặt tại nhà ông, ông cũng không chối từ, phải không? Viện trưởng lộ vẻ rất cao hứng, mấp máy môi phát âm ra tiếng: