Tôi có một học sinh là cô Linh ngụ ở Đài Nam, có lần đến thăm tôi, cô Linh kể xem xong sách của tôi, rất tin vào báo ứng nhân quả. Bởi vậy hễ có cơ hội là cô bố thí ngay. Và sau đó đã xuất hiện nhiều kỳ tích.
Đầu tiên cô thấy mấy đứa con mình hầu như thay đổi, càng lúc càng ngoan, thông minh lanh lợi hơn, gần đây bất kể dạy chúng điều gì, chúng luồn lãnh hội nhanh chóng. Có đứa hồi trước hay cảm bịnh, phải đi bác sĩ hoài, giờ đây sức khỏe tốt lên rất nhiều, khiến cô nhẹ đi nỗi lo, cảm thấy vô cùng an ủi.
Mới đây cậu út, em trai cô xảy ra một việc hết sức phiền, khiến người nhà vạn phần lo lắng. Cậu làm cảnh sát, một tối nọ đang lái xe đi tuần thì gặp một gã nát rượu, say lúy túy, đi quàng xiên trên đường. Cậu thấy vậy nên lái xe rất cẩn thận, nào ngờ gã kia say đến độ tinh thần hôn mê, rồi té ngã bị trọng thương trên đường, cậu út liền chở nạn nhân đến bịnh viện điều trị và thông báo cho người nhà gã đến chăm sóc.
Nhưng khi gia quyến đến, họ không những chẳng cảm tạ mà còn nghi là cậu út lái xe đụng người bị thương. Bởi lúc cậu cứu giúp, tại hiện trường không có người thứ ba nào trông thấy đề làm chứng minh oan giùm. Còn nạn nhân thì đang hôn mê chưa tỉnh. Do vậy, dù cậu út có phân bua giải thích mấy, đối phương chẳng chịu tin. Còn cho cậu là tên cảnh sát xấu tồi, có lòng dối gian muốn trốn trách nhiệm.
Sau đó, người nhà gã say còn thỉnh một vị đại biểu cấp tỉnh ra mặt, ép buộc cậu út phải nộp món tiền!ớn bồi thường thì họ mới chịu hòa giải, nếu không họ sẽ khởi kiện làm cho cậu mất mặt, hết ngóc đầu lên.
Cậu út lâm vào cảnh này rất khó chịu, vi lòng tốt cứu người không được báo đáp lại còn bị vu khống là thủ phạm, nỗi buồn đó có thể tưởng tượng ra. Gia đình cậu cũng vì vậy mà điên đầu khổ não khó kham.
Đang lúc chẳng biết làm sao, cô Linh bỗng nhớ ra: “hành thiện có thể giúp người chuyển hung thành lành, thoát khổ cảnh”, thế là cô quyết định làm thử.
Hôm sau cô ra bưu điện âm thầm gởi tiền bố thí thay cho cậu út, cầu cho em sớm rửa sạch nỗi oan. Không dè thật hay. Mấy ngày sau gã say tỉnh dậy vả xác nhận vị cảnh sát là ân nhân cứu mình nhưng xui xẻo bị đổ tội. Nhờ vậy mà oan tình của cậu út được rửa sạch. Lúc này thái độ gia quyến nạn nhân thay đổi 180°, họ luôn miệng xin lỗi và bày tỏ sự cảm kích áy náy không nguôi.
Cô Linh còn kể, có lần ông cô bị bịnh, tình hình hết sức nghiêm trọng, sau khi nghe bác sĩ nói là không còn hi vọng, thì cô liền âm thầm hành thiện cầu phúc cho ông. Cô bố thí, cúng dường chùa được mấy lần thì gặp được người mách, hướng dẫn cô đưa ông đến chỗ một danh y. Sau khi chần trị, tình hình ngày một khả quan, ông dần mạnh khỏe, chẳng bao lâu thì lành bịnh.
Cô nói những chuyện xảy ra kia này hoàn toàn có thật. Còn vì sao hành thiện có thể phát sinh kỳ tích hay như thế thì cô không thề giải thích.