Sau khi độc giả xem bài tôi viết xong, nhiều người sốt sắng tham gia “Hành Thiện Đường”.
Ngày 26/12/1982, sau khi làm phúc xong, gia đình bà Hà gọi điện tới kể cho tôi nghe kinh nghiệm của bà.
Kể từ sau khi bà tham gia công tác bố thí, thì thấy tiệm uốn tóc của mình làm ăn phát hơn trước nhiều, hàng ngày đều đắt khách nên rất bận rộn.
Còn chồng bà (đang xây dựng công trình thủy điện) cũng hướng bà thổ lộ, gần đây ông công tác rất thuận lợi, nhiều thủ tục khó bỗng dưng được phê duyệt nhanh chóng được, chẳng giống như hồi trước luôn bị làm khó kéo dài.
Nhưng điều khiến bà vui nhất là, gần đây ông chồng đối với bà hết sức thân ái, quan tâm chăm sóc, có lúc còn dẫn bà đi du lịch, cùng du ngoạn vui vẻ với nhau như hồi mới cưới. Hiện tượng này xưa nay chưa từng có, quả thực quá lạ lùng.
Còn vợ tôi có người bạn thân là bà Trương, từng tâm sự: “Sau khi bà Trương tham gia hoạt động bố thí mấy lần, nhan sắc bà bỗng dưng mỹ miều đến lạ: da dẻ hồng hào, khí sắc cực tốt. Nhiều bạn đồng nghiệp tò mò, nhao nhao xin bà chỉ bí quyết làm đẹp. Bà nói rằng chính bà cũng không biết vì sao mình lại thay đổi tuyệt như vậy
Bà kể vừa rồi bà bị bệnh tĩnh mạch, một chân sưng phù rất to, các bác sĩ phán là phải phẫu thuật mới trị hiệu quả.
Hôm nọ bà đang tính xin cơ quan nghĩ phép để đến Đài Bắc mổ, nhưng trên đường tình cờ gặp một người bạn, sau khi chuyện vãn một hồi, vị này bảo bà: – Bịnh đó chẳng đến nỗi mổ, chỉ cần mua một loại thuốc đặc chế, dùng trường kỳ là có thể khỏi, nhưng phải chữa kèm với hò sơ trị liệu mới công hiệu… Nhờ người bạn mách chỉ, bà may mắn tránh được mổ xẻ đau đớn, không phải tốn phí phẫu thuật.
Có lần, mẫu thân bà (83 tuổi) bị té xuống giường, nứt xương, khi cử động cực kỳ bất tiện, liên tục ba tháng chẳng thể ra khỏi giường, mặc dù có chạy chữa thế nào cũng không thấy đỡ. Nhưng sau khi bà bố thí cúng dường chùa được hai tháng và hồi hướng cho mẹ, thì bà cụ nhanh chóng hồi phục, hoàn toàn mạnh khỏe.
Năm nay bà có hai con thi đại học và cao trung, trước đó bà cũng lấy danh nghĩa chúng để bố thí. Ngoài ra, mỗi ngày bà đều chí thảnh lễ Phật, nguyện giữ giới ăn chay cầu Bồ tát gia hộ việc học con cái được như ý. Đến khi có kết quả thi, thằng con đầu đậu tốt nghiệp với điềm cực cao, vào Đại học quốc lập trứ danh một cách thuận lợi khiến thầy giáo và bạn học của nó đều cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc mãi.
Còn đứa thứ hai vốn học giỏi, có nhiều thành tích siêu xuất, cũng thi đậu, danh đứng đầu bảng, xem như ước nguyện đã thành đạt lý tưởng.
Vợ chồng bà Trương tất nhiên hoa lòng nở rộ, hớn hở vui cười. Bà tâm sự: Đứa thứ hai học cao trung, ban thẩm định xét tuyển rất nghiêm, đã xếp cậu là học sinh có tư chất ưu tú, vì vậy cháu rất được thầy trò toàn trường xem trọng mến mộ.
Do gia đình họ hết lần này đến lần khác, liên tục có được kinh nghiệm linh ứng nên họ đồng công nhận là “sống thiện luôn đem lại quả lành không thể nghĩ lường”.
Ngay cả chồng bà vốn tính cứng rắn hay hoài nghi, giờ đây đã rất tin tưởng.
Hoàng giáo sư
Giáo viên họ Hoàng (ở huyện Vân Lâm xã Tứ Hồ) tâm sự, giữa tháng tư năm nay, bạn bè rủ ông tham dự bố thí hành thiện.
Khi đó thằng con trai ông đang học lớp năm, tan học về nó đạp xe không cẩn thận bị té vào cái ao rộng sâu, nước ngập lút đầu, mà cháu lại không biết bơi, gần đó cũng không có ai đi đường để cứu. Cháu vùng vẫy một hồi, thì tự có thể an nhiên bò lên bờ, thoát nạn.
Sau việc này thằng bé kể với người nhà:
– Con té vào cái ao sâu đến hai chân không tài nào đụng đến đáy, cũng vô phương bò lên hoặc chạm đến bất cứ vật gì, do vậy con rất hoảng sợ, nhung cứ liều mạng nhắm mắt vùng vẫy, quẫy đạp… lòng thầm nghĩ “Phen này chắc chết, không còn hi vọng gì”… nào ngờ một lúc sau đã có thể bám vào bờ, an nhiên thoát hiểm. Con cũng không hiểu vì sao lại may như thế.
Vợ chòng thầy Hoàng sau việc này, trừ tạ ơn trời đất ra, càng tin sâu vào việc hành thiện.
Còn nữa, ở miền nam có một giáo viên tiều học, có đứa con trai đầu học cao trung nhưng không chăm chỉ. Tháng 6 năm ngoái các bạn đồng nghiệp rủ ông đi bố thí. Sau đó mấy tháng, đứa con thi đậu vào trường cao trung lý tưởng dễ dàng, còn may mắn gặp giáo sư chủ nhiệm giàu lòng từ ái, nhiệt tình dạy bảo. Hiện nay con ông đã đồi thay, biến thành một người siêng năng hiếu học, tuân theo quy luật, hoàn toàn thay đổi khác hẳn so với quá khứ. Vì vậy ông Hoàng cho rằng hiệu quả của việc hành thiện thật quá kỳ diệu.
Một độc giả họ La tâm sự với tôi, có một cụ láng giềng họ Vương tuổi hơn 70, bán mía để sống qua ngày, sinh hoạt cực kỳ thanh khổ.
Đứa con duy nhất của cụ lại quá bất hiếu, thường đòi tiền; nếu không đáp ứng, thì nó thẳng tay đánh đập. Vì vậy cụ Vương buồn rầu khóc hoài.
Muốn cụ giảm bớt oan nghiệp bi thảm, bà La khuyên cụ ngày ngày siêng năng niệm Phật và chịu khó hành thiện.
Sau khi cụ tham gia hành thiện một lần, (chỉ góp bố thí một đấu gạo giá 150$) thì không lâu, kỳ tích liền xuất hiện. Con trai cụ không còn ra tay đánh mẹ, có việc gì thì dùng lời đàng hoàng mà thương lượng, khiến cụ cảm thấy bất ngờ và mừng vô hạn.
Qua đây đủ chứng minh người bần khốn, nếu như có thể hành thiện bố thí, chịu tu tâm, mặc dù bỏ ra số tiền hết sức nhỏ, nhưng công đức vẫn rất lớn, Báo ứng cũng đến rất nhanh.
Còn cô giáo Trần ở Gia Nghĩa tâm sự, phụ thân cô bị ung thư gan đến hồi nghiêm trọng. Bác sĩ cho rằng chẳng còn hi vọng chữa khỏi và bảo cô mang ông cụ về nhà chăm sóc. Thân nhân đều rầu lo nhưng không biết làm sao.
Tôi khuyên cô chẳng nên chán nản, và đề nghị cô dùng danh nghĩa phụ thân dốc sức bố thí và bỏ ra ít tiền ấn tống (kinh, sách thiện hữu ích) cho người và cũng nên thường xuyên tụng Bạch y thần chú, cầu Bồ tát gia hộ.
Cô nghe theo, sau việc này được mấy tháng, cô mách với tôi: kỳ tích đã xuất hiện. Sức khỏe phụ thân cô hồi phục được phân nửa, ông đã có thể đi lại khắp, so với lúc nằm một chỗ trên giường rên rỉ, thì tình huống nảy là quá tốt, vì vậy cô càng nhiệt tình tham gia hành thiện, rát bền tâm và tích cực.
Riêng nữ sinh họ Vương, có cô em gái sức khỏe rất yếu, mới vừa phẫu thuật. Lúc này “Hành Thiện Đường” chuẩn bị đến Tân Trúc bố thí. Cô Vương liền khuyên em gái đóng góp. Em cô đồng ý hiến tặng bốn đấu gạo và tiền. Sau đó không lâu, bác sĩ phát hiện bịnh em cô hồi phục nhanh chóng, những người khác sau khi mổ phải nửa tháng mới có thề xuất viện, còn em cô chỉ mười ngày là hồi phục hoàn toàn. Các bác sĩ và y tá đều ngạc nhiên cho đây là chuyện lạ hiếm thấy.
Một nữ độc giả họ Giang bày tỏ, cô làm kiến trúc, có lần do ảnh hưởng phong cảnh không tốt, nên nhà bán không được khiến đồng vốn quay vòng cực kỳ khó khăn, thậm chí ngay cả sinh hoạt cũng phát sinh khổ nạn.
Trong thời gian này, một chiều nọ cô xem tiết mục “Lòng nhân ái” trên truyền hình, thấy đài lưò’ng thuật chuyện một sơn dân vì bất cần bị trọng thương nguy cấp, nhưng không có tiền chữa bịnh, hiện đang cần người hảo tâm trợ giúp.
Cô xem xong, thấy tội nghiệp lắm, nhưng lúc đó cô đang rất túng bấn, thật sự chẳng có khả năng giúp người nên lòng rất buồn. Sau đó, tình I ừ nhìn lên kệ bếp thấy có hai hộp sữa bột chưa khui, cô liền đem gởi cho đài, nhờ chuyển đến vị sơn dân bất hạnh kia.
Không dè sau đó mấy ngày, bỗng có người tự động đến thỏa thuận mua nhà, dù phòng ốc của cô khách nói chưa vừa ý lắm. Nhưng do gần đây bạn bè ủy thác nhờ họ mua giùm ngôi nhà một lầu, mà ngôi nhà này tình cờ phù hợp với sở thích của bạn họ, nhờ vậy cô Giang nhanh chóng bán được nhà và trong mấy ngày ngắn ngủi cô đột nhiên có được mười vạn tiền hoa hồng. Qua kinh nghiệm này, cô nhìn nhận rằng: “Hảo tâm luôn được hảo báo”.
Từ lúc sách này in ra cho người xem rồi, độc giả thường viết thư hoặc gọi điện đến tâm sự, kể lại các kinh nghiệm sau khi gia đình họ nguyện hành thiện, sống lành, bỏ ác… tôi nghe thật cảm động và rất vui.
Cũng có không ít độc giả nhiệt tình phát tâm ấn tống sách này giúp lưu truyền thêm rộng. Nhiều độc giả đến tìm tôi đễ thảo luận, trao đổi ý kiến.
Riêng Từ tiên sinh ở Bắc Cảng rất đồng cảm, nhiệt tình hưởng ứng; ông hay gọi điện khích lệ cổ vũ tôi, còn rộng tay đóng góp phụ ấn tống sách này. Thậm chí còn tặng tôi một số giấy dầu cao cấp đề tiện gói bưu phẩm gởi sách biếu cho người.
Những tấm lòng đầy ân tình này khiến tôi cảm kích bất tận, rõ ràng là “Làm phúc không bao giờ cô đơn, luôn được người chung quanh hưởng ứng”.
Hiện nay trong xã hội chúng ta, những việc phạm tội xảy ra không cùng, khiến người trông thấy mà lạnh lòng. Nhưng song song với đều đó, vẫn còn những tấm lòng từ bi nhân ái khiến người xúc động, kính phục. Đây là một hiện tượng rất đáng mừng và quá an ủi.