Paticca là “do bởi” hay “tùy thuộc nơi”; Samuppàda là “phát sanh hay căn nguyên”. Cho nên, Paticca Samuppàda, theo ngữ nguyên là “Phát sanh ... Tùy thuộc” hay “Căn nguyên Phát sanh”.
Ta nên nhớ rằng Thập Nhị Nhân Duyên chỉ là một bài giảng về tiến trình của vòng sanh tử chứ không phải là một lý thuyết về nguồn gốc cuối cùng của đời sống. Giáo lý này đề cập đến nguyên nhân của sự luân hồi và khổ đau; chứ không nhằm cố gắng trình bày sự tiến hóa từ khởi thủy của vũ trụ.
Vô minh là móc nối hoặc nguyên nhân đầu tiên tạo nên vòng luân hồi của kiếp sống. Vô minh làm che lấp mọi điều hiểu biết chân chính (Chánh kiến).
Do vô minh không thấu rõ về Tứ Diệu Đế đã khiến Hành phát sanh gồm thiện và bất thiện. Những hành động dù xấu hay tốt đều bắt nguồn từ vô minh, chắc chắn sẽ tạo nên kết quả, dẫn đến sự kéo dài cuộc sống luân hồi. Trái lại, những hành động lành là căn bản để tận diệt các phiền não của đời sống.
Do nơi Hành phát sanh Thức Tái Sanh. Nó nối liền quá khứ với hiện tại.
Danh Sắc phát sinh cùng lúc với Thức Tái Sanh.
Lục Nhập là kết quả của Danh và Sắc.
Do bởi Lục Nhập phát sanh Xúc. Xúc dẫn đến Thọ.
Năm nhân duyên: thức, danh sắc, lục nhập, xúc và thọ là kết quả của hành động quá khứ và được gọi là phương diện tiêu cực (thụ động) của cuộc sống.
Do nơi Thọ phát sanh Ái, Ái dẫn đến Thủ. Thủ là nguồn gốc gây ra Hữu và Hữu tạo ra sự Sanh trong tương lai. Sanh là nguyên nhân dẫn đến Lão và Tử.
Quả phát sanh vì có nhân, nếu nhân bị diệt thì quả cũng không có.
Suy nghiệm lý Thập Nhị Nhân Duyên theo chiều ngược ta sẽ hiểu rõ vấn đề.
Lão và Tử chỉ có thể có ở trong và với một cơ thể tâm vật lý. Một cơ thể như thế cần phải có sự sanh ra; cho nên, cơ thể bao hàm có sự sinh trong đó. Mà sự sanh là kết quả tất nhiên của hành động hay Nghiệp (Kamma) quá khứ. Nghiệp phát sanh do thủ và thủ là do Ái. Ái chỉ phát sanh khi có Thọ. Và Thọ là kết quả của sự tiếp xúc giữa lục căn và lục trần. Cho nên phải có lục căn mà lục căn không thể có nếu không có Danh và Sắc (tâm và thể xác). Tâm phát sanh do Thức. Thức phát sanh do kết quả của việc làm thiện và ác trong quá khứ.
Hành động tốt và xấu bắt nguồn từ Vô Minh, vì không nhận chân được thực tướng của vạn hữu.
Toàn thể phương thức có thể lược tóm như sau:
Do Vô Minh phát sanh Hành (thiện và bất thiện).
Do Hành phát sanh Thức (Thức Tái Sanh).
Do Thức phát sanh Danh Sắc.
Do Danh Sắc phát sanh Lục Nhập.
Do Lục Nhập phát sanh Xúc.
Do Xúc phát sanh Thọ.
Do Thọ phát sanh Ái.
Do Ái phát sanh Thủ.
Do Thủ phát sanh Hữu.
Do Hữu có Sanh.
Do Sanh có Lão Tử, phiền não, ai oán, đau khổ, buồn rầu và thất vọng.
Đó là sự tập hợp toàn bộ tạo nên sự đau khổ. Hai yếu tố đầu tiên của Thập Nhị Nhân Duyên này (Vô Minh, Hành) thuộc về quá khứ; tám yếu tố giữa thuộc về hiện tại và hai yếu tố cuối cùng thuộc về vị lai.
Sự đoạn dứt hoàn toàn Vô Minh dẫn đến sự tận diệt Hành.
Đoạn dứt Hành dẫn đến tận diệt Thức.
Đoạn dứt Thức dẫn đến tận diệt Danh sắc.
Đoạn dứt Danh sắc dẫn đến tận diệt Lục Nhập.
Đoạn dứt Lục nhập dẫn đến tận diệt Xúc.
Đoạn dứt Xúc dẫn đến tận diệt Thọ.
Đoạn dứt Thọ dẫn đến tận diệt Ái.
Đoạn dứt Ái dẫn đến tận diệt Thủ.
Đoạn dứt Thủ dẫn dến tận diệt Hữu.
Đoạn dứt Hữu dẫn đến tận diệt Sanh.
Đoạn dứt Sanh dẫn đến tận diệt Lão, Tử, Phiền não, Ai oán, Đau khổ, Buồn rầu và Thất vọng.
Đó là sự chấm dứt toàn bộ nguyên nhân gây nên kết quả của khổ đau.
Tiến trình Nhân và Quả này tiếp diễn liên tục vô cùng tận. Khởi điểm của tiến trình ấy khó nhận thức được, vì ta không thể rõ lúc nào trong dòng sống của ta không bị bao phủ bởi màn Vô Minh. Tuy nhiên, chỉ khi nào mà vô minh đã được chuyển đổi thành trí tuệ; và dòng sống chứng nghiệm được cảnh giới Niết Bàn, chừng ấy, tiến trình sinh tử hay vòng Luân Hồi (Samsàra) mới chấm dứt.