Thang Sính ở Lật Thuỷ, năm Giáo Ngọ niên hiệu Thuận Trị đi thi Hương, ra khỏi trường thi thì mắc bệnh. Đến nửa đêm ngày mồng 6 tháng 10, toàn thân lạnh ngắc, cứng đơ. Những việc làm cả một đời, đều hiện ra trước mắt. Nhớ lại lúc còn nhỏ, nghịch giấu một con gà dưới rãnh, bị con chuột hoang cắn bị thương. Lại giết một tổ dơi. Lại một người đày tớ ngủ say, đốt giấy dầu khiến bị thương cánh tay. Chốc lát, thấy những con dơi lại đòi mạng, lòng rất sợ hãi. Ngoài ra những việc lành, cũng tơ hào nhớ hết. Bỗng nhớ đến câu “vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố” của Tâm Kinh, giác tâm dần an ổn. Thấy cành dương cam lộ của Quan Âm Đại Sĩ, bèn tỉnh. Đến năm Tân Sửu, thi đậu tiến sĩ.
Lời bàn: Cái việc giấu gà, giết dơi của Thang Sính chỉ là việc lúc nhỏ, vậy mà vừa xuống cõi âm, tất cả đều đến đòi mạng, đủ biết nghiệp sát cũng không thông cảm cho trẻ con! huống hồ gì tuổi trẻ giết hại, đâu chỉ là con gà con dơi? Bậc cha mẹ thương con, hãy nghĩ đến tai vạ mà dự phòng trước.