Trong trường tôi dạy có nam sinh họ Vương, truớc đây do tinh thần em bị chấn động mạnh, không ổn, nên em bị đưa vào một Viện tâm thần trứ danh nơi bổn địa để điều trị.
Em sinh ra trong gia đình cực kỳ bần hàn, người cha sống dựa vào nghề giúp việc, mẫu thân cũng chẳng khả quan hơn. Em là con trưởng, cũng là niềm hi vọng mai sau duy nhất của cha mẹ em. Nhưng em lại mắc phải túc bệnh trường kỳ, khiến người vừa nhìn cảm thấy rất tội.
Có lần Lâm tiên sinh, – truởng đoàn “Hành Thiện Đường” – biết việc này rồi, liền đến gặp cha mẹ em Vương, dựa theo kinh nghiệm của mình, khuyên họ nên dốc sức xả thân làm phúc, nếu thuờng xuyên làm như thế thì tình trạng con họ sẽ cải thiện, tương lai có thề hồi phục bình thường.
Cha mẹ em Vương nghe khuyên nửa tin nửa ngờ, nhưng vì con trai, họ cố gắng, luôn tham gia các công tác bố thí của “Hành Thiện Đường” đúng hạn.
Thật không ngờ, mấy tháng sau, khi tôi vảo viện thăm em Vương, thấy em đã tiến bộ rất tốt, em không ngừng khẩn cầu, van xin tôi giúp em giải thích cho bịnh viện hiểu, để họ cho phép em xuất viện về trường đi học lại, để việc học của em không bị dở dang. (Lúc này vừa hết hạn nghĩ hè, mới khai trường không lâu).
Khi đó tôi cùng em trò chuyện rất nhiều, biết em đã thực sự hồi phục không đáng lo nữa. Vì vậy tôi đề nghị nhà truờng thu nhận em vào học tiếp.
Truớc đây, em Vương tinh thần bị bịnh nghiêm trọng, nhưng bây giờ, em đã lành bệnh, hồi phục mạnh khỏe, có thề tiếp tục đi học trở lại, nhiều người cho rằng em thật may mắn.
Trước khi em Vương tổt nghiệp có nhiều việc tôi cần kể rõ. Một lần em đi xe đò, đột ngột đến nhà tìm tôi, trong lúc trò chuyện, em thổ lộ gần đây tinh thần em cực kỳ bất an và thống khổ.
Tôi hỏi: – Vì sao?
Em kể mấy tháng nay, tại ký túc xá khuya nào em cũng nghe trên sân thượng vang lên tiếng chân người đi và âm thanh cưa cây ồn ào. Có lúc em cùng những nguời bạn bạo gan lên sân thuợng kiểm tra thì không thấy gì.
Thông thuờng em có thói quen 2 giờ sáng mới ngủ, mỗi lần về phòng ngủ em luôn cảm giác có người theo sau minh, điều khiến em sợ hơn nữa là, có lúc em còn nhìn thấy rõ ràng một người mặc đồ đen đi vào phòng mình, nhảy lên bàn học của em giẫm đạp loạn xạ, sau đó hắn đi đến giường em vén mùng lên, rồi dùng toàn thân đè lên em, em thấy hắn ta lưỡi le dài, miệng đầy máu, kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh, toàn thân em run bần bật, nhưng không hiểu sao, em chẳng thể kêu lên thành tiếng.
Em cứ gặp mãi tình trạng nầy, để giúp em không bị khổ não, cha mẹ em đã đi lễ bái khắp nơi, tìm bốc sư nhờ xủ quẻ, nhờ ông viết bùa dán lên cửa phòng ngủ, bàn học, giường nằm của em, còn cho em đeo túi thơm hoặc tượng thần phù hộ bình an, nhưng tất cả đều không ăn nhằm gì. Hằng ngày mỗi khuya em đều nghe những âm thanh kỳ quái nổi lên kem theo tiếng chân người buớc, và luôn bị bóng đen đến vén mùng, hành hạ. Do vậy mà tinh thần em hoảng loạn, vô phương chuyên tâm học tập, em cảm thấy hết sức khốn khổ, em kể ra mọi chuyện, hi vọng tôi có thề giúp em.
Tôi rất thông cảm hoàn cảnh em, bèn động não nghĩ cách giúp. Tôi suy đoán, sở dĩ em gặp ác báo như vậy, nếu giải thích theo theo luật nhân quả của nhà Phật thì chính là do đời trước bản thân em đã tạo ác nghiệp, khiến nguời bị hại ôm lòng căm hận, đeo theo báo oán. Giờ phải nghĩ cách tiêu trừ tiền nhân oan nghiệt xa xưa mới mong đạt được kết quả tốt. Và phương pháp giải trừ oan nghiệp trực tiếp hữu hiệu nhất, chính là mau mau hành thiện tích đức để chuộc lỗi xưa.
Muốn chứng minh lý luận này thực sự cỏ đáng nương hay không, tôi quyết định thử một lần.
Chiều đó tôi ra bưu điện gởi tiền ấn tống 100 cuốn sách thiện hồi huớng cho oan gia Vuơng sinh và cầu cho em sớm hồi phục mạnh khỏe bình thường.
Ai dè mấy tháng sau, em Vuơng bỗng đến tìm tôi, hớn hở bày tỏ, từ lúc tôi nhận lời giúp đỡ cho em rồi, thì hằng ngày, tối đến em ngủ được rất an ổn, và bóng đen kia cũng không còn xuất hiện, tinh thần em nhờ vậy không bị hoảng hốt, có thể chuyên tâm học tập tốt.
Em rất muốn biết tôi đã dùng phương thức gì đề hỗ trợ cho em, khiến em nhanh chóng có đuợc sự cải thiện tốt như thế? Lúc đó tôi chỉ cười, không giải thích. Hứa là sau này khi em tốt nghiệp xong, tôi sẽ kể cho nghe.
Lần nọ, em Vuơng lén hútthuốc bị hiệu trưởng bắt được, ra quyết định trừng phạt em. Do Vương sinh từ lúc bị nạn tinh thần đã không ổn, tính tình tương đối lầm lì cô độc, chẳng thể cùng đổng học ở chung (do các biểu hiện của em khó đuợc cảm thông). Suốt thời gian trung học em thường hay bị kiềm điềm xử phạt.
Lần phạm lỗi này, nếu bị phạt nữa có thể em sẽ bị cho thôi học hoặc ép phải chuyển trường, kết quả đương nhiên rất xấu.
Vương sinh biết họa lớn sắp ập xuống, liền hướng tôi báo cáo sự tình, hi vọng sẽ được tôi giúp nữa. Tôi nghe xong, hiểu là “Vương sinh tự làm, tự gánh”. Nhưng lòng cảm thấy tội nghiệp khi nghĩ đến tiền đồ của em nên ráng giúp. Ngoài việc cố gắng giải thích cho em hiểu về cách xử thế và đạo lý “Sống thiện được trời, người phù trợ” ra, tôi còn hứa sẽ giúp em.
Lúc đó tôi cho rằng Vương sinh tình thế trầm trọng đã qua, căn cứ theo nguyên tắc và thái độ làm việc gần đây của hiệu trưởng mà xét, thì tất nhiên Vương sinh khó tránh bị kỷ luật bắt thôi học, trừ phi có kỳ tích xuất hiện. Vì vậy trong lòng tôi hết sức bất nhẫn nhưng chưa biết phải làm sao. Rồi tôi chợt nhớ đến phuơng thức mình từng giúp Vương sinh lần trước, thế thỉ tại sao lần này lại không làm giống vậy lần nữa? Nếu có thể giúp em vượt qua cửa ải khó khăn này, khiến em hoàn thành việc học thì đối với tiền đồ, cha mẹ và xã hội quốc gia, nói chung đều là việc tốt. Chí ít cũng tránh phát sinh các sự cố nghiêm trọng khó lường cho em (Vương sinh từng tuyên bố: “Nếu như tiền đồ bị hủy, em tuyệt chẳng cam tâm, sẽ báo thù”… Thậm chí có thể đưa đến tình trạng kéo nhau vào tử lộ, em cũng không ngại).
Tôi nghĩ “cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng”, nên quyết định sẽ giúp đến cùng, đồng thời cũng nghĩ mình thử thí nghiệm lần nữa xem sao?
Ngay hôm đó tôi ra bưu điện gởl tiền bố thí, cầu cho Vương sinh gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an. Do lần này sự tình trầm trọng, cấp bách, nên tôi đóng góp một khoản tiền to gấp bội.
Thât không ngờ, qua chiều hôm sau, tôi tỉnh cờ gặp Tổng giám hiệu, ông mời tôi vào văn phòng trò chuyện, tôi linh cảm sẽ phát sinh việc đặc biệt.
Ông Tổng bảy tỏ là nghĩ đến hiệu trưởng sẽ thẳng tay trừng trị việc phạm quy của Vương sinh, nên sau đó đã cho trưng cầu ý kiến các giáo sư. Cuối cùng ai cũng nghĩ Vương sinh sắp tốt nghiệp, phải lấy tiền đồ của em làm trọng, nên đã đồng thuận, cho em cơ hội sửa đổi bản thân.
Ông Tổng nói xong đưa hồ sơ xử lý Vương sinh cho tôi xem, tôi đọc xong không ngăn được kinh ngạc lẫn cảm động sâu sắc. Sự việc diễn tiến quá diệu kỳ, biến hóa như hí kịch. Rõ ràng kết quả cầu nguyện của tôi đã chẳng uổng công, sự thực hiền bày truớc mắt khiến người ta không thể không tin.
Vương sinh trong kỳ học cuối cùng, không ngừng xảy ra nhiều vấn đề quấy nhiễu, khiến nhà truờng và các giáo sư phải đau đầu, tôi vì giúp em thoát phiền học đến tốt nghiệp, nên đã áp dụng các phương thức giúp đỡ giống như trước. Và tôi ấn định mỗi tháng đều ráng bỏ tiền làm phúc giúp cho em.
Trời xanh không phụ người khổ tâm lo, cuối cùng Vương sinh đã vượt qua bao trắc trở, khổ nạn trùng trùng đáng sợ (nhưng không đến nỗi nguy hiểm), bình an lãnh bằng tốt nghiệp.
Phần tôi, ngoài việc thực hiện tròn tâm nguyện, cũng chứng minh đuợc hiệu quả của hành thiện là không thề nghĩ lường.