Home > Pháp Luận > Phap-Tu-Niem-Phat-Tam-Muoi

Tựa


Tôn chỉ nhà Phật là đoạn tuyệt học căn, hòa bình thế giới, nên khiến chúng sinh hữu lậu tu pháp vô lậu được từ biển khổ sinh tử lên bờ Bồ đề.

Ở trong thời kỳ mạt pháp, vì thấy chúng sinh nghiệp dày, chướng nặng, căn lành vùi lấp, những người hoài bão tâm đại từ bi, muốn đem Phật pháp cứu độ người đời, thì lại tùy thuận diễn giảng những pháp phương tiện hữu lậu.

Những tưởng chuyển được chúng sinh, nào dè đâu phải bị chúng sinh chuyển lại. Vì tại nơi tùy thuận chúng sinh mà những sự ăn, uống, đi, ở, làm lụng của người gánh vác sứ mạng của Phật dường như đều thủ pháp hữu lậu hết. Cho đến cả sở học cũng muốn bỏ luôn nữa!

Thấy tình cảnh như vậy, soạn giả (Đường Đại Viên) bồi hồi, lo ngại một nỗi, mặc dầu tuyên diễn rành rẽ tất cả giáo pháp hay là truyền bá hết thảy tôn lý, vị tất chúng đã làm theo, chưa chắc gì được phổ cập lợi tha. Nhân có suy xét như vậy, tôi mới phát ra một lý tưởng: Muốn được gồm cả “tự tha lưỡng lợi”, ở chỗ thanh vắng hay nơi ồn ào cũng đều làm được, thì chỉ có pháp môn niệm Phật mà thôi.

Nhưng, một nỗi lo cho cuộc thế đa đoan dễ sinh vọng động làm cho giải đãi, chẳng được thành công đắc quả, nên tôi soạn Pháp môn phương tiện này, chia ra mười bốn chương, trước diễn giải pháp “Quán tưởng tam muội”, pháp “Niệm Phật tam muội”, cho đến pháp “Diệt chướng tam muội”.

Nếu hành giả kiết giới đàn để niệm Phật, thì ắt thành tựu dễ dàng. Còn như rõ thấu lý ấy mà phát tâm chánh tín, mặc dầu chưa kiết giới đàn, cũng được tùy ý tam muội.

Quyển “Niệm Phật tam muội” này, chỗ nào văn nghĩa còn sơ sót, xin các hàng đại thiện tri thức bổ chính cho.